Sau ly hôn, Hoắc tổng truy thê (Hoắc Minh Kiêu - Lục Vãn) - Chương 474: Hoắc Minh Kiêu tìm Lục Vãn, hay tin cô đã rời đi

Cập nhật lúc: 2025-10-08 08:13:12
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Hoắc Minh Kiêu vẫn chuyện Lục Vãn rời E quốc.

Anh buộc chịu áp lực, công khai thừa nhận Tiểu Bảo là con trai , chỉ để thể bảo vệ thằng bé một cách tuyệt đối.

Anh hiểu rõ, tin Lục Vãn nhất định sẽ thấy.

Cô sẽ nghĩ thế nào? Chắc chắn là… hiểu lầm.

Mọi cách liên lạc của đều cô chặn.

Muốn tìm cô, nhưng đến một tin nhắn cũng gửi .

Vì thế, ngay khi xử lý xong công việc, lập tức tới hoàng cung, quyết tâm đối diện để giải thích.

Anh Lục Vãn chắc sẽ chịu , nhưng sự thật.

Nếu cô gặp, sẽ ở ngoài… chờ mãi.

Khi đến nơi, trời tối.

Cánh cửa phòng cô vẫn đóng chặt.

Có lẽ, muộn, cô nghỉ .

Không đêm nay… liệu may mắn như , cô sẽ mở cửa bước .

Anh chờ.

Chờ tới sáng hôm .

Khi cánh cửa phòng bên cạnh mở, là Hứa Khải Trạch bước .

Nhìn thấy Hoắc Minh Kiêu nơi cửa phòng Lục Vãn, sững :

“Hoắc tổng?”

Hoắc Minh Kiêu khẽ gật.

“Anh… đây là?”

“Tôi tìm Lục Vãn, lẽ cô còn dậy.”

Hứa Khải Trạch khẽ nhíu mày.

Chưa dậy? Không… chắc Hoắc tổng .

“Hoắc tổng, bác sĩ Lục… .”

“Đi ? Đi ?”

Đôi mắt đỏ vì thức trắng của ánh lên vẻ hoảng hốt.

“Về nước. Nếu tính thời gian, chắc giờ về tới.”

“Cô ?”

Lời khẳng định khiến tim như trống rỗng, xen lẫn đau đớn.

Nếu theo kế hoạch, cô sẽ rời lúc .

Vậy nên… sự , chắc chắn liên quan đến .

Hoắc Minh Kiêu ngẩng lên, hỏi như níu lấy chút hy vọng:

“Cô ?”

“Chỉ dặn chăm sóc cho Phù Ninh Lạc, chuyện gì thì gọi điện báo cho cô .”

“Còn… nhắc tới ?” – trong mắt vẫn còn một tia mong mỏi.

Hứa Khải Trạch lắc đầu:

“Không.”

Hoắc Minh Kiêu rời khỏi đó, như thể mất hết hồn vía.

Anh ngờ, Lục Vãn bỏ như .

Cô nhất định thấy tin tức , và giận .

Những hiểu lầm… vốn từng g.i.ế.c c.h.ế.t quãng thời gian của họ. Anh để nó tái diễn.

Anh lập tức bay về, nhưng công việc nơi còn xong, Tiểu Bảo cũng thu xếp thỏa. Anh thể .

Hơn nữa… thể liên lạc với cô.

Bỗng, nhớ .

Anh tuy tìm cô, nhưng vẫn thể tìm bên cạnh cô.

Phó Niên.

Người từng giúp đỡ, giờ trở thành “tai mắt” của .

Điện thoại nhanh chóng bấm.

Khi , bữa tiệc tàn, bọn họ đang ở quán bar.

Sư phụ của – Lục Vãn – lúc đang ở sàn nhảy, xóa bỏ kiềm chế, ánh đèn quét qua làm cô rực rỡ chói mắt.

Rất nhiều ánh của đàn ông dồn về phía .

Phó Niên màn hình điện thoại, thoáng do dự.

và Hoắc Minh Kiêu chút giao tình, nhưng lập trường của luôn nghiêng về phía sư phụ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/sau-ly-hon-hoac-tong-truy-the-hoac-minh-kieu-luc-van/chuong-474-hoac-minh-kieu-tim-luc-van-hay-tin-co-da-roi-di.html.]

Cậu bắt máy.

Điện thoại tự động ngắt. Cậu thở phào…

giây , chuông vang lên.

Rõ ràng là, nếu , Hoắc Minh Kiêu sẽ gọi mãi.

Cuối cùng, Phó Niên vẫn nhấn nút :

“Alo?”

Đầu dây bên , giọng đàn ông dồn dập:

“Lục Vãn ?”

hương 475: Tới quán bar chơi hết

“Cô … ở… ở đây.”

“Cô đang làm gì? Tâm trạng thế nào? Có ?”

Một tràng câu hỏi của Hoắc Minh Kiêu như mưa dồn về phía Phó Niên.

Phó Niên nhất thời trả lời :

“Không… thì ?”

“Không cái gì?”

“Thì… gì cả…”

Cậu thật sự nên xử lý thế nào.

Đầu dây bên , Hoắc Minh Kiêu bắt đầu khó chịu với sự vòng vo của .

Anh đoán Lục Vãn về nước, Phó Niên chắc chắn đang ở cùng cô.

Tiếng ồn náo nhiệt truyền qua điện thoại, họ đang ở , nhưng hẳn là ồn ào.

Kiên nhẫn của Hoắc Minh Kiêu vốn nhiều, lập tức chuyển sang gọi video.

Anh ngay lúc Lục Vãn đang làm gì, nếu thể… còn chuyện trực tiếp với cô.

Phó Niên cuộc gọi video, do dự vài giây cũng bấm nhận.

Vẫn câu hỏi quen thuộc:

“Lục Vãn ?”

“Ở đây.” – Phó Niên giơ điện thoại lên, lúc đang cửa quán bar, ống kính hướng thẳng sàn nhảy, để Hoắc Minh Kiêu thấy rõ bên trong.

“Thấy ? Sư phụ giờ vui lắm, chẳng gì bất thường. Không gì, cũng chẳng nhắc tới . Tôi thấy, vợ con thì thôi đừng dây dưa với sư phụ nữa. Năm xưa lúc kết hôn mà còn ngoại tình, phản bội cô , sư phụ cũng chẳng tìm gây chuyện .”

Ánh mắt Hoắc Minh Kiêu dán chặt hình ảnh trong điện thoại.

Sàn nhảy đông , nhưng Lục Vãn vẫn là điểm sáng nhất.

Cô mặc áo hai dây màu đen bó sát, ôm trọn vòng eo mảnh chỉ một bàn tay thể nắm.

Dáng quyến rũ như yêu tinh, gương mặt mới thật sự là tuyệt sắc.

Ánh mắt đàn ông đổ dồn về cô, còn cùng cô nhảy, ánh nóng bỏng dán lên cô.

Hoắc Minh Kiêu cũng thế.

Anh hận thể xông qua màn hình, cởi áo khoác của khoác lên cô, che chắn khỏi ánh khác.

Anh bắt cô mang , giấu thật kỹ, chỉ để thấy.

lúc , chẳng thể làm gì, ngoài .

Phó Niên :

“Thấy ? Nếu gì thì cúp đây. Nếu sư phụ phát hiện gọi điện cho , chắc chắn sẽ lột da .”

“Đợi , xong.”

“Nếu gì với sư phụ, thì tự về mà . Bảo truyền đạt chẳng ích gì, cô sẽ , càng thấy thành ý.”

Hoắc Minh Kiêu trầm giọng:

“Tôi sẽ về để giải thích với cô , nhưng cần vài ngày nữa. Giúp với cô : đừng tin những gì mạng, hãy tin thêm một . Còn nữa… đứa trẻ đó con .”

Phó Niên nhíu mày:

“Tôi thấy sư phụ chắc chắn sẽ tin. Hơn nữa, là đàn ông mà dám làm dám nhận, đúng là lầm !”

Nói xong, Phó Niên tức giận cúp máy.

Cậu từng nghĩ Hoắc Minh Kiêu là , nhưng bây giờ…

Rõ ràng công khai thừa nhận đứa bé là con , mà giờ bảo – chẳng đang lừa ?

Màn hình vụt tối, bóng dáng Lục Vãn biến mất, chỉ còn ánh sáng lạnh lẽo của màn hình điện thoại.

Hoắc Minh Kiêu buông tay, một cảm giác bất lực trĩu nặng trong lòng.

Anh nhớ Lục Vãn đến phát điên, chỉ bỏ tất cả mà trở về, mặt cô, giải thích chuyện.

thể.

Anh thể bỏ mặc Tiểu Bảo.

Hạ Uyển Nhu còn xứng đáng làm nó.

Hiện tại, Tiểu Bảo chỉ còn mỗi chú ruột, là duy nhất.

Loading...