Ánh mắt Hoắc Minh Kiêu lạnh lẽo đến cực điểm, chằm chằm Hạ Uyển Nhu khiến tim cô khẽ run lên.
Nếu ánh mắt thể g.i.ế.c , lẽ cô c.h.ế.t bao nhiêu .
Hạ Uyển Nhu dịu giọng:
“Minh Kiêu, đừng em như … em sợ.”
“Em vui thì hiểu. em cũng chẳng còn cách nào khác, tất cả đều vì cho Tiểu Bảo. Anh nghĩ xem, những gì nó chịu đựng bây giờ, với một đứa trẻ, đó là tổn thương lớn đến nhường nào. Nhìn thấy những lời ác ý , nó còn mà lớn lên khỏe mạnh vui vẻ ? Giờ chỉ còn một cách— nhận Tiểu Bảo là con, như sẽ ai mắng nó nữa.”
“Những chuyện … đều trong tính toán của em ?”
Nếu nhận Tiểu Bảo là con , thiên hạ ắt sẽ nghĩ họ là một gia đình ba .
Hạ Uyển Nhu khẽ , dáng vẻ như nụ hoa hé nở:
“Minh Kiêu, nghĩ thế? Em gì về chuyện cả.”
“Tiểu Bảo là con em, em chỉ nghĩ cho nó thôi. Em , bỏ rơi con em để với Lục Vãn. Không cả. Nếu cần chúng em, em sẽ đưa Tiểu Bảo … chỉ là cả đời , đừng mơ gặp nó.”
Lời lẽ nhanh chậm, nhưng là sự uy h.i.ế.p trắng trợn. Bởi chủ động đang trong tay cô .
“Cút ngay! Từ giờ, sẽ để cô gặp Tiểu Bảo nữa!” – Hoắc Minh Kiêu giận dữ quát.
“Không . Chỉ là… Tiểu Bảo lẽ sẽ rời xa em . Nếu nó lén chạy tìm em, em dám chắc còn may mắn tìm thấy nó dễ dàng như .”
Hạ Uyển Nhu lên, thản nhiên :
“Lời em , cứ suy nghĩ . Nếu Tiểu Bảo chẳng may mắc bệnh tâm lý… thì chữa trị sẽ khó đấy.”
Dứt lời, cô xuống lầu , cùng Tiểu Bảo ăn sáng.
Ầm!
Nắm đ.ấ.m Hoắc Minh Kiêu đập mạnh tường, đến mức mu bàn tay trầy xước rớm máu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/sau-ly-hon-hoac-tong-truy-the-hoac-minh-kieu-luc-van/chuong-471-that-su-la-dang-chet.html.]
Người đàn bà … thật sự đáng chết!
Anh thậm chí còn cảm thấy, đây Vương Phi đối phó với Hạ Uyển Nhu… vẫn còn quá nhẹ tay.
Cô đáng tồn tại đời , càng xứng làm của Tiểu Bảo!
Hoắc Minh Kiêu xuống lầu. Tiểu Bảo đang cầm điện thoại, đôi mắt hoe đỏ, ngấn nước.
“Nhị thúc… mạng nhiều mắng con… con là đồ hoang. Nhị thúc, con… đồ hoang đúng ?
Nhị thúc… làm ba con , với rằng… con là con trai của nhị thúc, ?”
Ánh mắt thằng bé tội nghiệp đến mức chạm lòng , trong khi bên cạnh, Hạ Uyển Nhu nở nụ rạng rỡ.
Những lời , rõ ràng là do cô dạy.
Giờ cô chẳng buồn giả vờ nữa, trực tiếp chơi bài ngửa.
“Tiểu Bảo, nhị thúc … nhị thúc chỉ thể là nhị thúc.” – Giọng Hoắc Minh Kiêu chậm rãi nhưng dứt khoát.
“Vậy… con thật sự là đứa trẻ cha ? Họ … phụ nữ trong giới giải trí đều hạ tiện, ngủ với bao nhiêu đàn ông. Họ còn … con lẽ cũng chẳng cha con là ai. … con sẽ để ai mắng con! Mẹ con loại đó!”
Tiểu Bảo sức bảo vệ , trong lòng nó, là quan trọng nhất.
Nó kể thêm những lời ác ý khác, những câu khó .
Dù Hoắc Minh Kiêu cho hạ nhiệt sự việc, nhưng lời đồn vẫn dứt, thể chặn miệng tất cả.
Hạ Uyển Nhu ôm Tiểu Bảo, nhẹ nhàng :
“Không , Tiểu Bảo, đừng để ý bọn họ. Con vốn là đứa trẻ tội nghiệp cha, bây giờ nhị thúc con cũng cần con nữa… Vậy thì con theo , con nương tựa lẫn . Cùng lắm… đường xin ăn. Nếu thật sự sống nổi… sẽ cùng con… chết.”
Đây chính là đòn ép cuối cùng của Hạ Uyển Nhu, buộc Hoắc Minh Kiêu thừa nhận Tiểu Bảo là con, để thiên hạ đều quan hệ của họ.
“Hạ Uyển Nhu!” – Hoắc Minh Kiêu siết chặt nắm tay, lửa giận gần như bùng nổ.