Bên ngoài thật sự quá ồn ào.
Chẳng bao lâu, Lục Vãn nhịn mà mở cửa, trừng mắt đàn ông đang mặt.
“Anh làm gì ?”
“Đi theo .” – Hoắc Minh Kiêu nắm lấy cổ tay cô, Lục Vãn phòng nên kéo ngoài ngay lập tức.
“Đi ?”
Cô đang đưa . Hoắc Minh Kiêu chẳng chẳng rằng, chỉ kéo cô tiếp tục bước .
Mặc dù giờ là buổi tối, nhưng khắp đảo đều đèn sáng, vẫn thể rõ cảnh vật xung quanh.
“Hoắc Minh Kiêu, rốt cuộc định dẫn ?” – Lục Vãn sốt ruột hỏi, hiểu nổi đang nghĩ gì.
“Chỉ cần với là .” – trả lời một cách nhẹ nhàng.
Hai một quãng khá xa, cuối cùng dừng bên bờ biển. Nơi đó chuẩn sẵn bàn ghế, một chiếc đèn sáng đặt bên cạnh, soi rọi cả tĩnh lặng.
Đây chính là thứ mà Hoắc Minh Kiêu căn dặn khác chuẩn xong.
“Anh đang làm cái gì ?” – Lục Vãn vẫn đoán ý định của .
“Đưa em đây uống rượu.”
Lúc cô mới nhận , bên cạnh bàn bày sẵn nhiều loại rượu — rượu vang, rượu mạnh… đủ cả.
“Tôi uống.” – cô lạnh nhạt từ chối, tâm trạng vốn hề , càng lòng để uống.
Hoắc Minh Kiêu kiên nhẫn :
“Chỉ uống với một chút thôi. Có những lúc, một chút rượu cũng giúp lòng nhẹ nhõm hơn.”
Anh hôm nay tâm trạng của cô , nên cố tình sắp xếp buổi tối để giúp cô thả lỏng.
Đôi khi uống một chút giúp tỉnh táo hơn… mà đôi khi, say một trận cũng chẳng điều gì tệ.
Anh vẫn buông tay Lục Vãn, mà kéo cô xuống chiếc ghế cạnh bàn.
Sau đó, từ trong túi áo, lấy một lọ thuốc chống côn trùng, đổ tay , cẩn thận thoa lên tay và chân cô, để cô muỗi đốt.
Lục Vãn ngờ chu đáo đến — những điều nhỏ nhặt như thế mà cũng để tâm.
Lòng bàn tay ấm nóng, khi chạm da cô, khiến cô như bỏng nhẹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/sau-ly-hon-hoac-tong-truy-the-hoac-minh-kieu-luc-van/chuong-444-thinh-thoang-cung-co-the-thu-dua-dam-vao-anh-mot-chut.html.]
“Để tự làm.” – cô định giật lấy tuýp thuốc từ tay .
Hoắc Minh Kiêu chỉ khẽ : “Đừng động.”
Anh cẩn thận thoa thuốc cho cô xong thì châm hương xua muỗi.
Sau đó mới mở rượu, rót ly, đưa đến mặt cô.
Có ở đây, Lục Vãn chẳng cần làm gì cả — đều chuẩn hết .
Ban đầu cô vốn định uống, nhưng rượu đưa đến tận tay, nghĩ uống một chút cũng , nên cô cầm lấy ly và nhấp môi.
Chỉ định uống ít thôi… nhưng rốt cuộc chẳng dừng .
Khi Hoắc Minh Kiêu còn rót cho ly đầu tiên, thì Lục Vãn giơ chiếc ly trống lên: “Thêm chút nữa.”
Anh rót cho cô, còn kịp nâng ly chạm ly cô, thì cô ngửa đầu — uống cạn chừa một giọt.
“Uống chậm thôi.”
“Rót tiếp .”
Hoắc Minh Kiêu rót thêm một ít cho cô. Lục Vãn nhíu mày:
“Anh đang bố thí cho ăn mày đấy ? Rót chút xíu thế thì gì. Hay là… Tổng giám đốc Hoắc tiếc mấy chai rượu ?”
Dĩ nhiên tiếc gì. Anh chỉ lo cô uống nhanh quá sẽ say, liền dịu giọng:
“Uống gấp như sẽ dễ say, từ từ thôi, ăn thêm chút gì đó nữa.”
Anh cho chuẩn sẵn một đĩa trái cây. Chỉ uống rượu thôi thì .
Lục Vãn chẳng buồn để tâm mấy lời nhắc nhở của . Rượu rót xong, cô ngửa đầu, uống cạn một nữa.
Khi Hoắc Minh Kiêu còn uống xong ly đầu tiên thì Lục Vãn cạn ba ly .
Anh bắt đầu hoang mang — việc dẫn cô đây uống rượu rốt cuộc là quyết định đúng sai.
Nếu vài ly mà cô thấy nhẹ lòng hơn, thì cũng đáng.
Chỉ sợ cô càng uống càng nhiều, càng thêm mệt mỏi.
Lục Vãn là quá độc lập. Cô dựa dẫm ai, chia sẻ với ai, chuyện đều tự gánh vác, nuốt trong lòng.
thực … thỉnh thoảng, cũng thể thử dựa một chút.