"Hoắc Minh Kiêu! Anh dựa mà đưa Tiểu Bảo !"
"Anh là nhị thúc của thằng bé, và sẽ bao giờ làm tổn thương nó." Hoắc Minh Kiêu nhíu mày, giọng lạnh nhạt.
"Em gần đây quá mệt mỏi , nên gặp bác sĩ kiểm tra một chút . Còn chuyện bên Lục Vãn, lát nữa sẽ cho đưa em đến đó xin ."
Nói xong, ôm Tiểu Bảo rời .
Tiểu Bảo tuy chỉ mới ba tuổi, nhưng hiểu chuyện. Trong lòng bé vẫn luôn nghĩ đến Hạ Uyển Nhu, nhưng trong mắt cô chẳng hề hình bóng của .
"Em xin ! Em !" Hạ Uyển Nhu bắt đầu gào thét điên dại.
"Chính Lục Vãn khiến gương mặt em thành thế , đáng lẽ cô mới xin em! Lục Vãn – con tiện nhân , Minh Kiêu, hãy mở mắt mà cho rõ! Em mới là thật lòng với ! Còn cô chỉ lợi dụng ! Anh đừng để vẻ ngoài của cô lừa gạt!"
Hoắc Minh Kiêu Hạ Uyển Nhu, ánh mắt còn chút cảm tình, ngay cả sự thương hại cũng còn.
Cô vẫn bản sai ở , ngược còn cố chấp đổ lên đầu khác.
Anh chẳng phí thêm lời nào với cô nữa. Anh dặn dò vệ sĩ và tài xế: bất kể cô đồng ý , cứ đưa Hạ Uyển Nhu đến chỗ Lục Vãn và ép cô cúi đầu xin .
Chỉ là xin thôi, đó là sự khoan dung lớn nhất .
Đây ép buộc, mà là cứu cô .
Nếu Hạ Uyển Nhu còn nắm bắt cơ hội, thì cô vẫn còn đường lui. nếu cô cứ mù quáng cố chấp, thì đến lúc đó, ngay cả cũng thể bảo vệ cô nữa.
Bị cưỡng chế đưa , Hạ Uyển Nhu hiểu rõ: một khi Hoắc Minh Kiêu quyết định, cô căn bản khả năng chống .
cô vẫn cam tâm. Cô sẽ dễ dàng khuất phục.
Trên đường , Hạ Uyển Nhu vô tình sờ thấy trong túi trang điểm một chiếc kim nặn mụn đầu nhọn — đầu kim sắc bén hơn cả kim tiêm thông thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/sau-ly-hon-hoac-tong-truy-the-hoac-minh-kieu-luc-van/chuong-415-van-chua-chiu-khuat-phuc.html.]
Lục Vãn chẳng đang dựa gương mặt đó để quyến rũ Minh Kiêu ? Vậy thì cô sẽ phá hủy gương mặt !
…
Lúc Lục Vãn trở về, Giang Mạn Mạn và Killer đều mặt.
Giang Mạn Mạn vốn là cô gái , mà bây giờ thốt nổi một lời, khí vô cùng kỳ lạ khiến cô cảm giác như nghẹt thở.
Thấy Lục Vãn bước , cô lập tức chạy đến ôm lấy tay cô.
“Chị Uyển Uyển! Cuối cùng chị cũng về !”
Cô ghé sát tai Lục Vãn thì thầm: “Chị, em thấy Phù Ninh Lạc kỳ lạ… lạ đến mức em cảm thấy cô còn là em quen nữa. Em cứ nghĩ cô sẽ nổi giận, sẽ mắng chửi, nhưng cô chẳng một lời, nét mặt chút biểu cảm… thực sự đáng sợ.”
Giang Mạn Mạn thử bắt chuyện đủ kiểu, kể chuyện , thậm chí về nhân vật anime yêu thích nhất của Phù Ninh Lạc, nhưng cô vẫn phản ứng gì.
Cứ như… biến thành một khác.
“Không , chắc là cô dọa sợ thôi. Em phòng nghỉ ngơi một chút , máy bay cũng mệt . Chị chuyện riêng với cô vài câu.”
Giang Mạn Mạn nhỏ: “ em buồn ngủ, em ngủ.”
“Nghe lời. Chị cần chuyện riêng với Phù Ninh Lạc, em ở đây chị khó mà khuyên nhủ .”
Giang Mạn Mạn lúc mới gật đầu: “Vậy cũng … nếu cần gì cứ gọi em nha.”
Khi cô phòng, trong phòng khách chỉ còn Lục Vãn và Killer.
Killer liếc cô, giọng điệu châm chọc: “Xem chuyến của cô chẳng thu kết quả gì nhỉ.”
Thà để cô còn hơn. Con chỉ khi đối mặt với ranh giới sinh tử mới thật sự nhận sai ở .