Có lẽ vì hôm nay uống rượu nên trong mắt Lục Vãn, Hoắc Minh Kiêu trông bình thường hơn nhiều.
Ít nhất còn là gã điên cuồng, chiếm hữu quá mức, ôm cô hôn cô như .
Hoắc Minh Kiêu đưa Lục Vãn về nhà. Đến cổng, cả hai cùng xuống xe.
“Lục Vãn.” Hoắc Minh Kiêu gọi tên cô: “Những lời tối qua , em còn nhớ ? Tôi bây giờ những điều muộn, nhưng phát hiện thật sự thích em. Em thể cho thêm một cơ hội ? Tôi cũng sẽ như bao khác, theo đuổi em từ đầu.”
Nếu như tối qua, Lục Vãn còn thể nghĩ rằng đó là lời của một kẻ say rượu, thì giờ phút khi tỉnh táo , cô hiểu nổi rốt cuộc là thật lòng chỉ đạt điều gì từ cô.
“Hoắc Minh Kiêu, chúng là quá khứ . Những gì mất sẽ , cũng giống như ba năm trôi qua sẽ chẳng thể trở về. Chúng thể ba năm . Anh đừng lãng phí thời gian nữa, .”
Nói xong, Lục Vãn lưng bước biệt thự.
Hoắc Minh Kiêu vẫn đó, cánh cửa đóng chặt, lâu rời .
Đến khi Lục Vãn tắm xong, trở phòng ngủ, từ cửa sổ xuống, cô thấy Hoắc Minh Kiêu vẫn còn ở đó.
Cảm xúc của cô dành cho , bản cô cũng rõ ràng.
cô nghĩ nhiều thêm nữa, con luôn bước về phía .
Thôi, nghĩ nữa. Hoắc Minh Kiêu từng lạnh nhạt với cô suốt ba năm, cho dù cửa chờ đợi, cô cũng sẽ mềm lòng.
Trái tim cô là đá, tuyệt đối chút d.a.o động nào!
Mãi đến nửa đêm, Lục Vãn vẫn ngủ.
Cô bước đến bên cửa sổ, xuống, Hoắc Minh Kiêu rời .
Lúc cô mới thở phào, may mà .
…
Sau đó, Lục Vãn bận rộn thêm vài ngày. Mấy hôm nay, cô thường xuyên “tình cờ” chạm mặt Hoắc Minh Kiêu.
Biết sẽ đợi ở cổng bệnh viện, Lục Vãn cố tình từ cổng khác.
Cứ thế trốn tránh hai ngày, Hoắc Minh Kiêu chủ động tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/sau-ly-hon-hoac-tong-truy-the-hoac-minh-kieu-luc-van/chuong-352-toi-muon-theo-duoi-em-lai-tu-dau.html.]
Hôm nay, khi khám xong bệnh nhân cuối cùng, Lục Vãn chuẩn tan làm. Cô đau đầu nghĩ Hoắc Minh Kiêu sẽ chờ ở cổng nào.
, cuối cùng bước phòng khám chính là Hoắc Minh Kiêu.
Được , chặn ở cổng bệnh viện nữa, mà trực tiếp tới thẳng phòng làm việc của cô.
“Bác sĩ Lục, tan làm thời gian , ăn cùng nhé?” Hoắc Minh Kiêu mời.
Lục Vãn coi như thấy, cô hỏi thẳng: “Anh khó chịu chỗ nào?”
“Vẫn như , tim thoải mái. Nhìn thấy bác sĩ Lục là tim đập nhanh.”
Lục Vãn: “…”
Cô đẩy sang một tấm danh : “Trưởng khoa tim mạch Trương, đúng , còn là họ hàng của bạn học cũ nữa. Qua đó còn giảm giá.”
“Tôi tìm ông , tìm em.”
“Định gây rối ? Tôi gọi bảo vệ đuổi ngoài bây giờ!”
“Đừng, dù cũng tan làm , bác sĩ Lục nể mặt ăn cùng một bữa , ngoài đợi em.”
Nói xong, sợ cô giận, Hoắc Minh Kiêu ngoan ngoãn bước .
Lục Vãn tan làm, đến cửa thấy Hoắc Minh Kiêu chờ.
Cô vốn định vòng lối khác, nhưng bên cạnh Hoắc Minh Kiêu cả Lục Thiên Minh!
Lục Thiên Minh vốn chẳng ý gì, từ lâu nịnh bợ Hoắc Minh Kiêu. Giờ khó khăn lắm mới gặp , ai hai sẽ những gì.
Khi Lục Vãn gần, cô thấy Lục Thiên Minh :
“Hoắc tổng, con gái nhỏ nhà chúng thể quen nhân vật như ngài, đúng là phúc phận của nó. Hôm nay cũng định mời nó về nhà ăn cơm, là Hoắc tổng cùng ?”
“Được…”
Hoắc Minh Kiêu mở miệng thì Lục Vãn cắt ngang.
Cô lớn tiếng gọi thẳng tên : “Hoắc Minh Kiêu!”