Sau ly hôn, Hoắc tổng truy thê (Hoắc Minh Kiêu - Lục Vãn) - Chương 242: Tự rước lấy nhục

Cập nhật lúc: 2025-10-08 06:05:50
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Hôm nay đông , cả nam lẫn nữ, khung cảnh thể náo nhiệt.

Muốn đoán xem Hoắc Minh Vi đang toan tính gì cũng chẳng khó.

Sau khi uống rượu, Hoắc Minh Vi vẫn luôn bám lấy Lục Vãn, chẳng khác.

đang chờ thuốc phát huy tác dụng, đích đưa Lục Vãn “lên đó”.

Trong khi ở phòng lầu, đám đàn ông chuẩn sẵn sàng.

Chẳng mấy chốc, Lục Vãn giả vờ khó chịu:

“Minh Vi, thấy… hình như khó chịu?”

Hoắc Minh Vi , trong lòng mừng thầm — thuốc bắt đầu phát huy .

Thế nhưng, vì uống rượu , chính cơ thể cô cũng bắt đầu nóng bừng, lửa trong lan dần.

“Có lẽ cô say rượu , để đưa lên phòng nghỉ một lát nhé, nhà còn nhiều phòng.”

Lục Vãn gật đầu:

“Được thôi.”

Khóe môi Hoắc Minh Vi khẽ nhếch, đắc ý. Sắp , Lục Vãn phản ứng, kế hoạch sắp thành công!

dìu Lục Vãn lên lầu, mở căn phòng đầu tiên bên trái. Trước đó, cô bàn bạc kỹ với Bạch Cẩn Xuyên, chỉ cần lát nữa đưa Lục Vãn đây, cửa phòng sẽ đá mở, tất cả chuyện sẽ thành “sự ”.

Đám đàn ông lúc đang ẩn trong phòng tắm, chỉ đợi cửa đóng là sẽ lao .

Hoắc Minh Vi mở cửa, đưa Lục Vãn , dịu giọng:

“Cô cứ nghỉ ngơi ở đây, yên tâm, sẽ ai làm phiền .”

định xoay rời , nhưng bất ngờ Lục Vãn nắm lấy cổ tay.

“Đừng vội, là cô ở chuyện với một lát ?”

Hoắc Minh Vi suy nghĩ, ở thêm một lúc cũng . Đợi thuốc ngấm hẳn , như chắc chắn sẽ xảy sơ suất. Bởi vì bây giờ Lục Vãn mới chỉ phản ứng nhẹ, lỡ như cô còn tỉnh táo mà chạy thoát thì ?

“Được thôi, cô gì?”

Lục Vãn , chậm rãi mở miệng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/sau-ly-hon-hoac-tong-truy-the-hoac-minh-kieu-luc-van/chuong-242-tu-ruoc-lay-nhuc.html.]

“Chỉ là ngờ hôm nay vì mời đến mà cô bày trò lớn như . Đây là ý cô, là ý của Hạ Uyển Nhu?”

Trong lòng Hoắc Minh Vi chấn động. Chẳng lẽ Lục Vãn hết ?

“Cô gì thế, hiểu.”

Lục Vãn khẽ :

“Nghe hiểu cũng chẳng . Tôi chỉ tò mò, Hạ Uyển Nhu cho cô lợi ích gì mà khiến cô sức làm việc cho cô như . Minh Vi, cô giống gì ? Giống một kẻ ngốc khác lợi dụng, chẳng chút đầu óc nào, để mặc họ xoay vòng vòng.”

Một lời chỉ trúng điểm yếu, Hoắc Minh Vi lập tức nổi giận:

“Lục Vãn, còn bỏ qua hiềm khích với cô, nghĩa là để mặc cô sỉ nhục . Nếu còn ăn linh tinh, sẽ tha cho cô!”

Lục Vãn khẽ hừ:

“Chẳng cô vốn định tha cho ? Minh Vi, trong rượu cô bỏ cái gì, chính cô rõ hơn mà, đúng ?”

Khuôn mặt Hoắc Minh Vi thoáng biến sắc. Quả nhiên Lục Vãn .

thì ? Thuốc bụng, chẳng lẽ còn thể nôn ?

lập tức phủ nhận:

“Cô vu khống! Tôi bỏ gì hết!”

Lục Vãn cong môi, giọng bình thản:

“Vậy thì , nếu bỏ thì yên tâm . Tôi còn lo cô thật sự hạ thuốc, đến lúc tự rước lấy nhục thì phiền phức lắm.”

Hoắc Minh Vi ngẩn :

“Cô… cô gì?”

Lục Vãn nghiêng đầu, ánh mắt sáng quắc:

“Tự rước lấy nhục thôi. Ly rượu đó chẳng uống ?”

Nói tới đây, cô mới giả bộ “ngạc nhiên”:

“Ôi chao, suýt nữa quên với cô. Tôi cố ý làm đổ ly rượu của cô, chỉ để tráo cho cô uống ly của . Giờ cô thấy cơ thể nóng rát ? Dù gì thứ đó là do cô bỏ, chắc cô cũng hiệu quả thế nào. Thôi, làm phiền cô nữa, đây nhé.”

Nói xong, Lục Vãn dậy, còn vẫy tay với cô , nhẹ nhàng :

“Bye bye.”

Loading...