Vì Hoắc Minh Kiêu nghiêng mặt sang một bên, nên nụ dịu dàng khuôn mặt khéo Lục Vãn bắt gặp.
Kể cả câu của : “Anh cũng nhớ em.”
Một đàn ông sẽ gánh vác chuyện cho cô, thậm chí còn thể cưới cô, chịu trách nhiệm với cô… Vậy mà chỉ xoay “ nhớ em” với một phụ nữ khác.
Nếu như lúc nãy Lục Vãn còn chút cảm động, thì giờ phút , cô chỉ xé nát Hoắc Minh Kiêu.
Đồ tra nam!
Cô chút do dự, xoay rời .
Trong khi đó, Hoắc Minh Kiêu vẫn đang điện thoại. Đầu dây bên , giọng non nớt của bé trai vang lên:
“Nhị thúc, khi nào chú đến thăm Tiểu Bảo ? Tiểu Bảo nhớ chú lắm, cũng nhớ chú nữa.”
Ngay cạnh đó, Hạ Uyển Nhu đang làm khẩu hình miệng, nhắc bé những lời dạy sẵn.
Tiểu Bảo suy nghĩ một lát, ngoan ngoãn tiếp:
“Nhị thúc, dạo sức khỏe của càng lúc càng kém, con lo lắm… Chú đến thăm con với ? Mẹ mấy hôm nay còn buồn, cứ mãi, dỗ thế nào cũng nín. Tiểu Bảo cũng đau lòng lắm. Có chú giận ? Mẹ làm sai chuyện, Nhị thúc tha thứ cho . Nhị thúc, chú tha thứ cho ?”
Giọng bé con như sắp , khiến nỡ lòng.
Hạ Uyển Nhu bên cạnh còn giơ ngón tay cái, khen bé làm .
Hoắc Minh Kiêu im lặng một hồi, mới mở miệng:
“Chú với con cãi .”
“Thế… Nhị thúc tha thứ cho đúng ?” – Tiểu Bảo hỏi.
Hoắc Minh Kiêu đáp:
“Đây là chuyện của lớn. Tiểu Bảo vẫn còn nhỏ, cần bận tâm.”
“ con buồn. Nhị thúc, chú đồng ý với Tiểu Bảo , đừng giận nữa ? Tiểu Bảo ba, chỉ còn thôi.”
Mục đích của Hạ Uyển Nhu chính là ép Hoắc Minh Kiêu cho cô một câu “tha thứ”, như cô mới thể tiếp tục xuất hiện bên cạnh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/sau-ly-hon-hoac-tong-truy-the-hoac-minh-kieu-luc-van/chuong-172-hieu-lam-lon-roi.html.]
Cô bản khó thể lay động , nhưng nếu Tiểu Bảo mở miệng, Hoắc Minh Kiêu chắc chắn sẽ nỡ từ chối.
Quả nhiên, cô thấy giọng trầm ngâm:
“Được.”
“Thật ? Nhị thúc, chú tha thứ cho thật ?”
“Ừ.” – Anh chỉ khẽ ừ một tiếng.
“Ma ma, quá , Nhị thúc tha thứ cho !” – Tiểu Bảo vui vẻ reo lên.
Hạ Uyển Nhu sớm lường , trong tay cô vốn con át chủ bài.
Cô hiệu cho Tiểu Bảo đưa điện thoại , giọng dịu dàng pha lẫn uất ức truyền qua ống :
“Minh Kiêu, em cũng ngờ Tiểu Bảo sẽ những lời đó. Có lẽ vì mấy hôm nay em buồn quá, nên nó mới gọi cho .”
“Không . Em chăm sóc Tiểu Bảo cho .” – Hoắc Minh Kiêu , định cúp máy.
Hạ Uyển Nhu như đoán , vội vàng lên tiếng:
“Minh Kiêu, em còn chuyện với . Hôm đó là em hồ đồ, em quá xúc động, suy nghĩ kỹ. Nếu hận em, thì cứ mắng em , ?”
“Chuyện qua .” – Giọng Hoắc Minh Kiêu thản nhiên.
“ trong lòng em vẫn thể nào nguôi . Chỉ cần nghĩ tới chuyện đó, em oán giận bản . Khi em cái gì nữa. Minh Kiêu, tình cảm em dành cho là thật, nhưng em nên làm như . Anh tha thứ cho em .”
“Anh , chuyện qua .” – Lần giọng nặng hơn, rõ ràng mang theo kiên nhẫn.
Không là tha thứ, nhưng cũng chẳng là tha.
Giọng Hạ Uyển Nhu lẫn cả tiếng nức nở:
“Em , Minh Kiêu… Đêm đó, rốt cuộc ? Anh… tìm phụ nữ ?”
Điều Hạ Uyển Nhu lo sợ nhất, chính là bản làm giá y cho khác.
Nếu như Hoắc Minh Kiêu thật sự tìm phụ nữ, thì cô còn chấp nhận . nếu đó là Lục Vãn, thì cô tuyệt đối thể!