“Lục Vãn, giữa chúng lẽ nhiều hiểu lầm. những gì đều là thật. Bên em bất kỳ vấn đề gì, đều sẽ gánh em.” – Giọng Hoắc Minh Kiêu trầm thấp, đặc biệt dễ chịu.
Ánh mắt thẳng Lục Vãn, lúc trong mắt chỉ còn bóng hình cô.
Tai Lục Vãn bất giác ửng đỏ. Người đàn ông rốt cuộc đang làm cái gì? Giả vờ sâu tình chắc?
“Anh của , lấy tư cách gì mà gánh ? Đừng quên, chúng ly hôn , tiền – phu!”
Cô cố tình nhấn mạnh hai chữ “tiền phu”, để nhắc nhở .
Hoắc Minh Kiêu nghiêm túc:
“Anh thiếu chút tiền , cũng cần em trả cái gì. Dự án của chính phủ, cũng tranh với em. Anh từng , thể chịu trách nhiệm, đó đùa.”
“Anh chắc chứ?” – Lục Vãn nhếch môi, ánh mắt mang theo tia châm chọc:
“Người phụ nữ mà cho rằng là Lục Vãn chính là thần y, chứ . Chúng kết hôn ba năm, gấp gáp ly hôn như , bây giờ chịu trách nhiệm. Hoắc tổng, thấy tự vả mặt ?”
Hoắc Minh Kiêu: “…”
Lục Vãn tiếp tục:
“Nếu chỉ vì chuyện xảy đêm đó, thấy là đàn ông thì nên trách nhiệm, thì cần thiết. Chúng đều là trưởng thành, sống trong xã hội hiện đại, chuyện đó cũng bình thường thôi. Cứ coi như tìm trai bao .”
Nói đến đây, cô như nghĩ điều gì, lập tức mở to mắt Hoắc Minh Kiêu, giọng mang theo chút hoảng hốt:
“Hoắc tổng cứ bám riết lấy thế , chẳng lẽ… là vì trả tiền cho ?”
“Không !” – Khuôn mặt Hoắc Minh Kiêu lập tức sa sầm.
Trong mắt Lục Vãn, thành cái gì thế !
“Vậy còn quấn lấy làm gì, chẳng khác nào oán phụ cả. Người đòi ly hôn là , mà bây giờ dai như ma ám cũng là .”
Hoắc Minh Kiêu chỉ cảm thấy, mỗi thấy Lục Vãn, trong lòng dấy lên cảm giác áy náy khôn nguôi.
Chuyện đêm đó, vẫn luôn quanh quẩn trong đầu , thể nào xua .
Anh cảm thấy bản chút lạ lạ, rõ . Chỉ là ánh mắt luôn vô thức dừng Lục Vãn, chỉ cô đang làm gì, chỉ giúp cô.
Có lẽ, bởi vì giữa họ từng tình nghĩa vợ chồng, nên lo cô sẽ ức hiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/sau-ly-hon-hoac-tong-truy-the-hoac-minh-kieu-luc-van/chuong-171-ta-cung-nho-con.html.]
“Anh…”
Hoắc Minh Kiêu định mở miệng, thì điện thoại vang lên.
Anh lấy , hiển thị là của Hạ Uyển Nhu.
Từ khi rời C quốc, cô từng gọi cho . Giờ đột nhiên gọi tới, là vì cái gì?
Biết Lục Vãn thích Hạ Uyển Nhu, nên Hoắc Minh Kiêu nhận, trực tiếp ngắt máy.
Cất điện thoại, định tiếp: “Anh…”
Chưa kịp xong, điện thoại reo.
Lần của Hạ Uyển Nhu, mà là của Tiểu Bảo.
“Anh nhận , đừng để sốt ruột.” – Lục Vãn lạnh nhạt .
Thấy là Tiểu Bảo, Hoắc Minh Kiêu do dự một chút, mới bắt máy.
Đầu dây bên , giọng vang lớn bất thường, như sợ bên rõ:
“Minh Kiêu, là em.”
Giọng Hạ Uyển Nhu truyền tới, to đến mức Lục Vãn cạnh cũng rõ.
Hoắc Minh Kiêu vô thức liếc Lục Vãn, phát hiện gương mặt cô hề biểu cảm.
“Có chuyện gì?” – Hoắc Minh Kiêu nghiêng , lạnh nhạt hỏi.
Hạ Uyển Nhu vội :
“Là Tiểu Bảo nhớ , nên gọi cho . Tiểu Bảo, mau đây.”
Ngay đó, trong điện thoại vang lên giọng một bé trai non nớt:
“Tiểu Bảo nhớ ba.”
Nghe thấy giọng trẻ con mềm mại , mặt Hoắc Minh Kiêu hiếm khi hiện một tia dịu dàng:
“Ta cũng nhớ.”