“Con gì thế, dù con ở bên ngoài nhiều năm, thì Lục gia vẫn là nhà của con. Con về lúc nào cũng . Ba làm cha, tất nhiên hoan nghênh.”
Trên mặt Lục Thiên Minh đầy nụ giả tạo, diễn xuất .
Lục Vãn nhàn nhạt :
“ hình như trong nhà , còn chẳng nổi một căn phòng ?”
“Tôi nhớ lúc Lục Ninh theo — kẻ làm tiểu tam — bước Lục gia, liền nhắm ngay phòng , còn đuổi ở phòng hầu, ?”
“Giờ về, cũng định để tiếp tục ở phòng hầu ?” – Lục Vãn hỏi thẳng.
Lục Thiên Minh theo bản năng liếc Hoắc Minh Kiêu, thấy sắc mặt lạnh lùng của , lập tức sợ đến mức dám thốt nửa lời.
Dù Hoắc Minh Kiêu mở miệng, nhưng rõ ràng đang về phía Lục Vãn.
Lục Thiên Minh vội vàng :
“Không dám, dám. Nhà còn nhiều phòng, con thích phòng nào thì cứ chọn.”
Lục Vãn gật đầu, sang Lục Ninh:
“Tùy chọn ? Vậy thì vốn quen ở phòng khác. Hay là trả phòng của . Người chiếm phòng bao lâu nay, thì dọn sang ở phòng hầu nhé, cô thấy thế nào?”
Lục Vãn híp mắt, vẻ ngoài vô hại, khiến Lục Ninh tức điên:
“Lục Vãn, cô đừng quá đáng!”
Từ lâu cô chướng mắt Lục Vãn, giờ Lục Vãn còn đẩy cô phòng hầu?
Cô là tiểu thư Lục gia, thể chịu !
“Tôi quá đáng ?” – Lục Vãn vô tội sang Lục Thiên Minh – “Ông là cha cô , ông , bắt nạt cô ?”
“Không, .” – Lục Thiên Minh vội lắc đầu, tiếp: – “Ba gọi điện ngay về nhà, bảo làm thu dọn phòng cho con.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/sau-ly-hon-hoac-tong-truy-the-hoac-minh-kieu-luc-van/chuong-163-toi-bat-nat-nguoi-sao.html.]
“Ba!” – Lục Ninh tức tối, chỉ thẳng Lục Vãn: – “Ba rõ ràng cô cố tình! Cho dù dọn dẹp, cô cũng sẽ ở. Cô chỉ trả thù con, cố ý làm con mất mặt. Sao ba thể dung túng cô như !”
Lục Vãn xong liền gật đầu:
“, quả thực sẽ ở.”
“Ba !” – Lục Ninh tức đến nghiến răng – “Cô vốn định ở, thế thì còn dọn dẹp?”
Ánh mắt Lục Vãn hờ hững:
“Tôi ở, nhưng thể nuôi chó mà. Phòng đó hợp để nuôi chó, chẳng cần dọn dẹp nhiều. Giường hiện tại để làm ổ cho chó, đồ đạc trong phòng cũng thể làm đồ chơi cho nó.”
“Lục Vãn! Cô mắng ai đấy!” – Lục Ninh chịu hết nổi, giơ tay định tát cô.
“Dừng tay!” – Lục Thiên Minh vội ngăn .
“Ba!” – Lục Ninh ấm ức vô cùng – “Ba thấy đó! Cô mắng con là chó, phòng con ở là ổ chó!”
Lục Vãn mỉm :
“Không ngờ cô cũng thông minh đấy, hiểu nhanh thế. Tôi còn tưởng cô cơ. mà xin nhé, phòng đó giờ là phòng dành cho chó , cô… tư cách ở.”
Trong lòng Lục Ninh càng giận dữ. Bảo cô là chó thì thôi , giờ còn ngay cả chó cũng hơn cô ?
Chỗ chó , cô xứng bước chân.
Lục Ninh nhịn nổi nữa, xông lên định xé nát miệng Lục Vãn.
Thế nhưng còn kịp chạm , Lục Vãn giơ chân đá thẳng, hất văng cô xa.
Lục Ninh ngã sõng soài đất, vô cùng chật vật.
Lục Vãn thản nhiên mở miệng:
“Xin nhé, cứ tưởng một con ch.ó dại lao tới cắn, nên theo phản xạ giơ chân lên thôi. Cô chứ?”