Cơm nước xong xuôi, về đến phòng, Hoắc Minh Kiêu liền lén nhét một túi đồ tay Lục Vãn.
Cô còn kịp hiểu, tò mò hỏi:
– Cái gì ?
Vừa cúi đầu rõ, mặt cô lập tức đỏ bừng – bên trong là mấy hộp bao, ngoài bên cạnh còn ít thứ “đặc biệt” khác, bộ đều là… đồ tình thú.
– Hoắc Minh Kiêu! – Lục Vãn trừng mắt – Chiều nay biến mất, chẳng lẽ là mua cái ?
Anh thản nhiên gật đầu:
– Ừ, cần thiết. Anh để Vãn Vãn của chịu thiệt . Cho nên… chúng bắt đầu thôi.
Nói , giống hệt một trai trẻ nôn nóng, nhào tới hôn cô.
– Em ! – Lục Vãn nghiêng mặt né tránh.
Hứng thú hồi chiều sớm tan hết, bây giờ căn bản tâm trạng nữa. Hơn nữa, cô còn nhắc nhở:
– Ngày mai chúng thử đồ cưới, chụp ảnh cưới nữa. Không , tối nay nghỉ ngơi cho t.ử tế.
Mỗi Hoắc Minh Kiêu đều sức lực vô tận, một khi bắt đầu thì chẳng chịu dừng. Cô làm đến rã rời.
– Không , còn sớm mà. Lát nữa xong sẽ để em nghỉ thật . Vãn Vãn, hửm? – Giọng khàn khàn, tràn đầy dụ hoặc.
Không đợi cô đáp, cúi xuống hôn lên cần cổ trắng ngần, từng cái từng cái khiến da thịt cô run rẩy.
– Hoắc Minh Kiêu, ngủ! – Lục Vãn cố ý nghiêm giọng.
Anh làm như thấy, bàn tay ngừng lướt dọc thể cô, cuối cùng còn khẽ mút lấy da thịt nơi cổ.
– Đừng cắn! Nếu để dấu vết thì ? Bị khác thấy thì còn thể thống gì! – Cô cuống quýt ngăn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/sau-ly-hon-hoac-tong-truy-the-hoac-minh-kieu-luc-van/chuong-1384-khong-chiu-noi-cam-do.html.]
Hoắc Minh Kiêu ghé sát tai cô, thấp giọng :
– Có gì chứ? Ai chẳng chúng là vợ chồng. Dù lưu chút dấu vết thì cũng bình thường thôi. Huống hồ… Vãn Vãn, em rõ ràng cũng cảm giác, đúng ?
Anh khẽ :
– Yên tâm, sẽ dịu dàng, tuyệt đối để dấu vết nào.
Lục Vãn thật sự chịu nổi . Mỗi đều như yêu tinh mê hoặc, khiến cô chẳng thể tự chủ.
Buổi chiều lúc tắm, khiến cô treo lơ lửng, vất vả lắm mới bình . Ai ngờ bây giờ, tiếp tục trêu chọc.
Cơ thể cô vốn nhạy cảm, nhanh khuấy động. Cô vội vòng tay ôm cổ , khẽ :
– Nói , để dấu vết cổ. Chỉ một thôi!
– Được. – Anh cúi đầu hôn lên môi cô, khẳng định chắc nịch.
đến lúc , Lục Vãn hối hận vô cùng.
Quả nhiên, thể tin lời đàn ông! Cái gọi là “một ” căn bản là lời dối gạt.
Một một , Hoắc Minh Kiêu vẫn thấy đủ, cho đến tận nửa đêm mới chịu buông tha, ôm cô phòng tắm rửa sạch.
Sau đó, bế cô lên giường, cẩn thận đắp chăn, hôn nhẹ lên trán:
– Ngủ ngon, Vãn Vãn.
Ngoài cửa sổ, trăng sáng treo cao, trời lấp lánh, báo hiệu ngày mai sẽ là một ngày trời.
Quả nhiên hôm nắng trong xanh, Hoắc Minh Kiêu kéo Lục Vãn thức dậy, bữa sáng là một ngày bận rộn.
Thợ trang điểm và nhiếp ảnh đều tới. Lục Vãn váy, trang điểm, bắt đầu chụp hình.
Phong cảnh nơi quá , chỉ cần đưa máy lên là ngay bức ảnh tuyệt mỹ. Huống hồ cả Hoắc Minh Kiêu và Lục Vãn đều quá xứng đôi, mỗi tấm hình đều đến mức gần như cần chỉnh sửa.