Tiểu Bảo ném trúng một quả, bên “khanh khách” , vui vẻ đến cực điểm.
Nhìn biểu cảm của Lục Vãn thì rõ ràng cô cũng từ .
Hoắc Minh Kiêu liền hiểu , nhướng mày:
– Được lắm, hai các em liên thủ bắt nạt ?
Lục Vãn cong môi:
– Sao gọi là bắt nạt? Rõ ràng là mời đến chơi cùng cơ mà.
– đó nhị thúc! Mau chơi với chúng con , xem tránh “bom nước” của con ! – Tiểu Bảo hô to, cầm thêm một quả bóng nước ném tới.
Lần Hoắc Minh Kiêu né , nhưng ngờ Lục Vãn thừa cơ tập kích. Một quả bóng nước khác vỡ tan , chỗ nào còn khô ráo cũng ướt hết.
Anh nhếch khóe môi, đầy nguy hiểm:
– Được, hai , xem thu thập thế nào!
Tiểu Bảo lập tức xoay bỏ chạy:
– Nhị thúc, đuổi theo ! Anh chắc chắn bắt con ! Nhị thúc là đại ngốc đó!
Tiếng non nớt vang vọng cả bờ biển.
Lục Vãn cảnh , khóe môi cũng cong lên.
Bình thường Hoắc Minh Kiêu luôn nghiêm nghị, dù đối xử với Tiểu Bảo nhưng hiếm khi chịu chơi đùa như . Còn Tiểu Bảo từ nhỏ hiểu chuyện, luôn sợ gây phiền cho lớn, tâm sự gì cũng giữ trong lòng.
Lần du lịch, cuối cùng bé mới bộc lộ tính cách thật sự của một đứa trẻ – , , nghịch ngợm.
Lục Vãn tin rằng, chỉ cần Hoắc Minh Kiêu chịu chơi cùng, Tiểu Bảo nhất định sẽ hạnh phúc.
Chạy một vòng, Tiểu Bảo chui tọt lưng Lục Vãn, reo lên:
– Nhị thúc bắt ! Nhị thẩm sẽ bảo vệ con!
Hoắc Minh Kiêu sải bước tới gần, nhưng Lục Vãn dang tay chặn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/sau-ly-hon-hoac-tong-truy-the-hoac-minh-kieu-luc-van/chuong-1382-tran-chien-nuoc.html.]
Ba giống hệt như đang chơi trò “chim bảo vệ gà con” – Lục Vãn sức che chở, cho “chim ưng” Hoắc Minh Kiêu bắt Tiểu Bảo.
Hơn nữa, cô và Tiểu Bảo còn chuẩn sẵn cả đống bóng nước. Hai cùng lúc công kích, khiến Hoắc Minh Kiêu liên tiếp trúng chiêu, lùi .
– Ha ha, chúng thắng ! – Tiểu Bảo vỗ tay vui sướng, mặt mày rạng rỡ. – Nhị thẩm, giống như đ.á.n.h đuổi kẻ ?
– Giống chứ! – Lục Vãn gật đầu .
Hoắc Minh Kiêu thật sự ép rút lui. Lục Vãn , nhưng cũng chẳng lo lắng – nhỏ nhen, trò chơi con nít thôi, làm gì chuyện giận thật.
Hai tiếp tục chơi, cho đến khi bất ngờ một luồng nước lạnh xối thẳng xuống họ.
Lục Vãn đầu, liền thấy Hoắc Minh Kiêu ôm trong tay tận ba khẩu s.ú.n.g nước lớn!
– Là s.ú.n.g nước! – Tiểu Bảo lập tức reo lên, mắt sáng rực. – Nhị thúc, cho con một cái!
Anh bật , chia cho mỗi một khẩu.
Thế là, bãi biển, một trận “đại chiến nước” bắt đầu. Tiểu Bảo dĩ nhiên về phía Lục Vãn, hai hợp lực, cùng tấn công Hoắc Minh Kiêu.
Cuộc “chiến tranh nhỏ” rộn ràng tiếng , mang đến niềm vui vô tận.
Đến cuối cùng, họ còn cùng Tiểu Bảo nhặt nhiều vỏ sò, mới dắt trở về khách sạn trong ánh chiều tà.
Vừa về đến nơi, Hoắc Minh Kiêu liền nghiêm giọng căn dặn:
– Tiểu Bảo, tắm ngay. Người nước thế dễ cảm lạnh lắm.
– Dạ! – Tiểu Bảo ngoan ngoãn gật đầu, để hầu dẫn tắm rửa.
Anh sang với Lục Vãn:
– Em cũng mau tắm .
– Ừ, nước biển bám khó chịu lắm. – Cô gật đầu, chuẩn bước phòng tắm.
ngay khi cô mở cửa, Hoắc Minh Kiêu chen theo, còn thản nhiên :
– Cùng tắm .