Sau ly hôn, Hoắc tổng truy thê (Hoắc Minh Kiêu - Lục Vãn) - Chương 1381: Nhị thúc, đỡ chiêu này

Cập nhật lúc: 2025-11-29 03:30:45
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi đưa lọ kem chống nắng cho Hoắc Minh Kiêu, Lục Vãn định rời thì vươn tay kéo mạnh trở về, gọn gàng rơi vòng tay .

Anh thấp giọng :

– Vãn Vãn chịu bôi cho thì thôi, bôi cho Vãn Vãn. Tiểu Bảo, con ngoài chơi , nhị thúc bôi chống nắng cho nhị thẩm.

– Dạ ạ! – Tiểu Bảo lời, liền lon ton chạy ngoài.

Lục Vãn: “…”

Đến cả Tiểu Bảo cũng “đuổi khéo”, Hoắc Minh Kiêu rốt cuộc định làm gì đây?

– Hoắc Minh Kiêu, làm gì ? Mau thả em , em còn nhặt vỏ sò với Tiểu Bảo! – Cô vùng vẫy, nhưng chẳng chịu buông.

– Đi nhặt vỏ sò cũng bôi chống nắng chứ. Đã bôi cho Tiểu Bảo, bôi cho ? – Anh mở nắp lọ kem.

Lục Vãn liền trừng mắt:

– Em tay, tự bôi , thả em !

– Thế thì ý nghĩa. Phải là bôi cho em, em bôi cho mới đúng. Vãn Vãn bôi cho , để bôi cho em ?

Cơ bụng rắn chắc áp sát khiến chân cô như mềm nhũn.

– Đừng làm loạn nữa! Mỗi tự bôi cho , nhanh gọn hơn! – Cô lắp bắp đề nghị.

– Không . Hoặc em bôi cho bôi cho em, hoặc bôi cho em mới bôi cho . – Anh dứt khoát, cho cô lựa chọn.

Nói , bàn tay to trực tiếp thoa kem lên vai cô.

Dù Lục Vãn cố gắng giãy giụa, cuối cùng cũng chỉ thể ngoan ngoãn để mặc làm.

Động tác của Hoắc Minh Kiêu cực kỳ dịu dàng. Ngón tay lướt qua làn da cô, mang theo cảm giác tê dại như luồng điện chạy qua, khiến cả cô run rẩy.

– Hoắc Minh Kiêu, nghiêm túc một chút ! Mau bôi xong để em còn chơi với Tiểu Bảo! – Lục Vãn thúc giục.

Anh cong môi , cuối cùng cũng tăng tốc, nhanh bôi xong. Sau đó mới tự thoa cho bản , cả hai cùng bãi biển.

Mới đến đây hai ngày, vội chụp ảnh cưới, cứ thả lỏng nghỉ ngơi .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/sau-ly-hon-hoac-tong-truy-the-hoac-minh-kieu-luc-van/chuong-1381-nhi-thuc-do-chieu-nay.html.]

Tiểu Bảo đang chăm chú một con cua đào hang. Vừa thấy hai tới, bé liền reo lên:

– Nhị thúc, nhị thẩm, mau xem ! Có con cua nhỏ chui cả vỏ ốc luôn, kỳ lạ thật đó!

Lục Vãn mỉm giải thích:

– Đây gọi là cua ẩn sĩ. Chúng thường mượn vỏ ốc để làm nhà đấy. Biển cả còn nhiều sinh vật thần kỳ lắm, Tiểu Bảo từ từ khám phá nhé!

– Vâng ạ! – Cậu bé sáng bừng đôi mắt, chỉ về phía xa – Nhị thẩm, ở nhiều vỏ sò lắm, chúng nhặt !

– Được thôi, nào! – Cô kéo tay bé chạy về phía đó.

Hoắc Minh Kiêu xa, lặng lẽ hai vui đùa, trong lòng tràn đầy mãn nguyện.

Chuyến thật tuyệt. Sau , gia đình họ nhất định thường xuyên ngoài du lịch như thế .

Đợi Lục An lớn thêm chút nữa, thể tự chạy chơi như Tiểu Bảo, đến lúc đó hai em chắc chắn sẽ nô đùa bãi cát đến quên cả trời đất.

Trong khi Lục Vãn và Tiểu Bảo mải mê chơi đùa, vẫn chỉ yên lặng quan sát.

Chẳng bao lâu, Lục Vãn thì thầm bên tai Tiểu Bảo điều gì đó. Cậu bé lập tức tít mắt, liên tục gật đầu:

– Được, !

Hoắc Minh Kiêu ngạc nhiên, rõ hai đang bày trò gì mà bí bí mật mật.

Một lát , Lục Vãn bước về phía , khiến ánh mắt dừng .

– Hoắc Minh Kiêu, đừng chỉ đó. Mau đến đây chơi với chúng em ! – Cô gọi.

Anh nhíu mày:

– Chơi thế nào?

Anh nhặt vỏ sò cùng thì vẻ… hợp lắm nhỉ?

Lục Vãn tinh nghịch. Ngay lập tức, từ phía vang lên tiếng hô:

– Nhị thúc, đỡ chiêu !

“Bùm” một tiếng, một quả bóng nước bay thẳng tới, dội ướt sũng Hoắc Minh Kiêu, lạnh buốt cả sống lưng.

Loading...