“Á…” – Lục Vãn nhịn bật tiếng nhỏ.
Hoắc Minh Kiêu hôn quá sâu, sâu đến mức cô thể cảm nhận rõ ràng sự vui mừng dâng trào trong .
Anh thật sự hạnh phúc. Đêm qua còn nghĩ tới, mà hôm nay thể cùng Vãn Vãn kết hôn.
Có lẽ vì niềm vui làm choáng ngợp lý trí, siết chặt eo cô, càng hôn thêm cuồng nhiệt.
“Hoắc Minh Kiêu… … đừng nữa!” – Sau một hồi, Lục Vãn cố gắng đẩy .
Người chụp ảnh chắc cũng sắp đến , mà cả hai vẫn chuẩn xong.
Hoắc Minh Kiêu hôn như thể chẳng bao giờ thấy đủ.
Thỏi son mới tô ngay ngắn, giờ hôn đến lem hết, dường như còn … “ăn mất” nửa cây.
Khi buông , Lục Vãn gương, gương mặt đỏ bừng như lửa, đến mức lớp phấn hồng cũng che nổi.
“Đều tại ! Anh rốt cuộc là đến giúp em, đến quấy rối hả?”
Anh cong môi :
“Đương nhiên là giúp em . Anh quấy rối.”
“Anh làm lem hết cả mặt em còn chối!” – Lục Vãn dỗi.
Anh bật :
“Vậy là để giúp em vẽ ? Anh sẽ dặm cho em.”
“Không cần, em tự làm.” – Cô vội vàng cầm đồ trang điểm, chỉnh gương mặt .
càng trang điểm, cô càng xinh rạng rỡ. Đứng bên cạnh , Hoắc Minh Kiêu nhịn , cúi xuống hôn cô nữa.
“Lớp trang điểm của em…” – Lục Vãn chỉ kịp kêu lên một tiếng, hôn ngập tràn.
Anh thật sự quá vui mừng, chỉ hôn cô mãi, như thể vĩnh viễn cũng đủ.
Ngay cả khi cô mới dặm , vẫn hôn, chỉ là cẩn thận hơn một chút, hôn khẽ khàng, sợ làm hỏng lớp trang điểm.
Mãi cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên, Lục Vãn mới giật .
Ngoài cửa là giọng của quản gia:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/sau-ly-hon-hoac-tong-truy-the-hoac-minh-kieu-luc-van/chuong-1178-trang-diem-cung-bi-hon-lem-het-roi.html.]
“Thưa ngài, nhiếp ảnh gia đến , còn tự xưng là nhân viên Cục Dân chính cũng tới.”
Trong khi đó, Hoắc Minh Kiêu vẫn còn ôm hôn vợ trong phòng.
Nghe tin, Lục Vãn vội vã giãy khỏi vòng tay .
Anh lúc mới chịu buông, hướng cửa :
“Biết , bảo họ chờ một lát, uống .”
“Vâng.” – Quản gia rời .
Lục Vãn liền giơ tay gõ mạnh n.g.ự.c :
“Tại đó! Người đến cả mà còn nghịch ngợm. Nhanh nhanh lên, đừng để chờ.”
Anh nhàn nhã đáp:
“Không vội. Hôm nay còn nhiều thời gian. Chúng còn cả một ngày dài.”
Anh thì chậm rãi thong dong, nhưng Lục Vãn nhanh chóng dặm lớp trang điểm nữa, chọn quần áo.
Cô lấy một chiếc sơ mi trắng cho . Còn Hoắc Minh Kiêu thì rằng vẫn chọn bộ nào ưng ý.
“Anh đó chọn nửa ngày trời còn gì?” – Cô nhíu mày.
“ vẫn thấy hợp. Anh để Vãn Vãn chọn cho .”
“…” – Lục Vãn thật sự nên gì.
Cuối cùng, cô qua một lượt, lấy cho chiếc sơ mi trắng:
“Cái , hợp với áo của em, cũng trang trọng.”
Anh mỉm :
“Ừ, . Anh thấy . Vậy mặc cái .”
Anh nhanh chóng xong, tóc cũng vuốt gọn, để lộ vầng trán cao ráo, càng thêm phong độ.
Hai cùng xuống lầu. Bé Tiểu Bảo chờ sẵn ở đó.
“Nhị thúc, nhị thẩm! Hai mặc quá! Có sắp chụp ảnh ? Tiểu Bảo thể chụp chung ạ?”
Nhìn thấy máy ảnh, bé hớn hở, ánh mắt sáng rỡ.