Cận Phóng không thể chịu nổi nữa, ném điện thoại đến trước mặt anh ta.
"Đã gọi hơn chục cuộc rồi, nếu cậu không thích cô ta nữa thì trực tiếp bỏ đi chứ."
Chu Tự không nói gì, chỉ một lòng một dạ uống rượu.
Trong lòng Cận Phóng nảy sinh một phỏng đoán táo bạo: "Cậu hết bồi thường tiền vi phạm hợp đồng để giải trừ hợp đồng cho cô tiểu minh tinh đó, lại còn thành lập riêng một công ty truyền thông cho cô ta, chẳng lẽ không phải vì thích cô ta, mà là để Giang Nguyễn ghen, rồi không kìm được mà quay về tìm cậu?"
Chu Tự không nói gì, coi như ngầm đồng ý.
Cận Phóng thở dài, vỗ vai anh ta.
"Mấy hôm trước tôi đã khuyên cậu đừng đùa nữa rồi, cẩn thận đùa quá hóa thật thì không cứu vãn được đâu, kết quả cậu không nghe, giờ hối hận thì muộn rồi chứ gì? Con tiểu minh tinh kia còn làm loạn đến Giang thị rồi, vậy mà Giang Nguyễn vẫn không đến tìm cậu, nghe tôi khuyên một câu này, Giang Nguyễn thật sự không yêu cậu nữa rồi, mau ký vào đơn ly hôn đi."
Sắc mặt Chu Tự chùng xuống, cầm ly rượu trong tay ném mạnh xuống đất.
Trong mắt lóe lên vài tia sáng lạnh đầy giận dữ.
"Tôi không thể ly hôn!"
Anh ta xách áo khoác và chìa khóa xe trên sofa đi ra ngoài.
Cận Phóng đuổi theo sau hỏi: "Cậu đi đâu? Cậu uống rượu rồi đừng lái xe."
Đáp lại anh ta là tiếng đóng cửa mạnh bạo.
Tôi vẫn đang ở công ty xử lý vấn đề dự án.
Cửa văn phòng bị đẩy mạnh ra một cách thô bạo.
Chu Tự nồng nặc mùi rượu bước vào, đứng trước bàn làm việc chất vấn tôi.
"Tại sao? Rõ ràng trước đây tôi theo đuổi những người phụ nữ khác, đối xử tốt với họ, em sẽ ngay lập tức chạy đến trước mặt tôi vừa khóc vừa làm ầm ĩ bắt tôi về nhà, lần này tôi đã giúp Lâm Thư Vũ bồi thường nhiều tiền vi phạm hợp đồng như vậy rồi, tại sao em lại không đến mắng tôi nữa?"
"Vì trước đây tôi yêu anh, nên tôi không thể chịu đựng được việc anh đối xử tốt với những người phụ nữ khác."
Chu Tự sững sờ, vành mắt lập tức đỏ hoe.
"Có thể yêu tôi một lần nữa không? Tôi đảm bảo sẽ cắt đứt hoàn toàn với những người phụ nữ đó, sẽ không để họ xuất hiện trước mặt em nữa."
"Chu Tự, anh có thể ký vào bản thỏa thuận ly hôn không?"
Chu Tự đứng ở chỗ ngược sáng, trong mắt đầy vẻ tủi thân: "Nguyễn Nguyễn, tôi không muốn ký đâu."
"Chu Tự, anh là thông qua ứng dụng định vị cặp đôi mà biết tôi đang ở công ty phải không?"
Tôi mở điện thoại, ngay trước mặt anh ta gỡ bỏ mối quan hệ tình nhân mười mấy năm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/sau-khi-toi-tro-thanh-chi-dau-ruot-cua-chong-cu-anh-ta-hoi-han-roi/chuong-6.html.]
Toàn thân Chu Tự lạnh buốt, chân tay tê dại.
Đó là phần mềm chúng tôi tải xuống vào ngày xác nhận mối quan hệ yêu đương, có thể xem vị trí của đối phương mọi lúc mọi nơi.
Rõ ràng đã nói là cả đời không gỡ bỏ mà.
Đồ lừa đảo!
Anh ta sải bước đến ôm chặt tôi vào lòng, những nụ hôn hung dữ trút xuống như vũ bão.
Tôi ra sức giãy giụa, nhưng lại bị anh ta ôm càng lúc càng chặt.
"Nguyễn Nguyễn, tôi thật sự biết lỗi rồi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi."
Tôi vươn dài tay lấy chiếc bình hoa trên kệ.
Tiếng "bốp" một cái, chiếc bình vỡ trên đầu Chu Tự.
Anh ta khẽ nhắm mắt, m.á.u tươi chảy dọc theo tóc nhỏ xuống đất, giọng nói khàn khàn mang theo chút run rẩy:
"Nguyễn Nguyễn, em đánh tôi, đây là lần đầu tiên em đánh tôi."
Chu Tự cúi đầu.
Tôi định gọi 120, nhưng Chu Tự lại quay người bước ra ngoài.
Tôi day day thái dương, mệt mỏi ngồi lại ghế.
Sáng sớm hôm sau, Bà Chu chạy đến nhà tôi.
"Vết thương trên đầu Chu Tự là do cô đánh à? Sao cô có thể tàn nhẫn như vậy! Cô vì muốn ly hôn mà lại muốn g.i.ế.c nó sao!"
"Là anh ta chạy đến công ty tôi sàm sỡ tôi, nên tôi mới lấy bình hoa đập anh ta, nếu bà nghĩ tôi cố ý gây thương tích cho anh ta thì có thể báo cảnh sát."
Bà Chu thấy thái độ tôi cứng rắn: "Cô và Chu Tự còn chưa ly hôn, nó chạm vào cô vài cái cùng lắm là tình thú vợ chồng thôi, sao có thể coi là sàm sỡ được."
"Trong trường hợp tôi đã rõ ràng bày tỏ không muốn, cho dù là vợ chồng, vẫn là cưỡng bức dâm ô."
Sắc mặt Bà Chu thay đổi: "Cô! Cô! Tôi không quan tâm, cô lập tức đến bệnh viện chăm sóc Chu Tự, cho đến khi nó xuất viện thì thôi."
"Không thể nào, tránh ra!"
Bà Chu giơ tay chặn tôi lại, Chu Nghiên Trần thấy cảnh này, lập tức sải bước đến gạt tay bà ta ra.
"Mẹ, xin mẹ hãy tôn trọng vị hôn thê của con một chút."
Bà Chu cảm thấy trời đất sụp đổ, đây rốt cuộc là chuyện gì chứ!
"Con nói con thích người phụ nữ nào không tốt, lại cứ nhất định thích em dâu! Em trai con giờ đang ở bệnh viện không ăn không uống, nhất định phải gặp Giang Nguyễn, con định bỏ đói nó c.h.ế.t à?"