Tôi ngước mắt, săm soi từng chút một: Mồ hôi lạnh thấm ở thái dương cuốn trôi vẻ hồng hào khi tắm; yết hầu lên xuống, tiếng nuốt nước bọt to đến chói tai; đến cả thở cũng trở nên cẩn trọng như thể đang sợ rằng chỉ cần hít thêm một sẽ để lộ nhịp tim đang đập liên hồi.
Tôi giúp vén lọn tóc ướt ở thái dương, giọng dịu dàng đến mức thể vắt nước: “Có lẽ . Em định dịch chuyển bức tranh xem, nhưng sợ làm hỏng tường. Anh là quý bức tường đó nhất ?”
“Đừng động !” Anh đột nhiên nâng cao giọng, giọng lạc .
Linlin
Vừa dứt lời, chính cũng nhận đang mất bình tĩnh, vội cúi đầu hôn trán , dùng giọng điệu dịu dàng bù đắp: “Ngoan, bức tranh đó treo vặn , di chuyển qua dễ để vết. Để ngày mai … khụ, tìm dụng cụ chuyên nghiệp chỉnh .”
“Được.” Tôi thuận theo gật đầu, lòng bàn tay áp lên n.g.ự.c , cảm nhận trái tim đang đập thình thịch như trống dồn .
Thình thịch, thình thịch, thình thịch
Từng nhịp tim đều như đang hỏi: “Cô phát hiện ? Hay phát hiện?”
Anh bây giờ giống như con ch.ó vụng trộm đang sủa điên cuồng trong bóng tối, nhưng dám phát nửa tiếng thanh minh .
Đột nhiên, cửa nhà gõ, biểu cảm Triệu Dữ cứng đờ: "Muộn thế , là ai đến ?”
Tôi mỉm với vẻ hả hê: "Không lẽ là thợ sửa chữa?”
Ngón tay Triệu Dữ vẫn còn đặt nắm đ.ấ.m cửa, mép khăn tắm vẫn nhỏ nước.
Anh ngoài qua mắt mèo, chỉ một cái liếc mắt, lông tơ gáy đồng loạt dựng : Phó Nhân Xuyên ánh đèn cảm ứng, bộ vest phẳng phiu.
Anh xách một chiếc cặp tài liệu màu đen bằng tay trái, tay đùa nghịch một chùm chìa khóa, tiếng kim loại va chạm trong trẻo đến mức gần như khiêu khích.
“Ai ?” Tôi tựa cuối hành lang, giọng khẽ khàng, mệt mỏi.
Triệu Dữ trả lời, yết hầu lên xuống nửa vòng, mới kéo cửa .
“Anh… Phó?” Anh gượng , nhưng trông nó còn hơn cả : "Muộn thế , chuyện gì ?”
Phó Nhân Xuyên ngay, ánh mắt chỉ lướt qua lồng n.g.ự.c đang nhỏ nước của Triệu Dữ, mới về phía .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/sau-khi-tim-thay-con-trai-trong-tro-tron-tim-toi-bo-chong-bo-con/chuong-5.html.]
“Đột nhiên nhớ con gái.” Cuối cùng Phó Nhân Xuyên cũng lên tiếng: "Tiện thể gửi chị dâu một tập tài liệu.”
Triệu Dữ với vẻ mặt khó hiểu: "Tài liệu gì, muộn thế …”
Anh giơ tay trái lên, chiếc cặp tài liệu “cạch” một tiếng bật mở, để lộ những tờ giấy A4 sắp xếp gọn gàng bên trong.
Trang cùng, năm chữ “ĐƠN LY HÔN” in đậm, sáng chói ánh đèn hành lang trắng bệch.
Đồng tử Triệu Dữ đột ngột co rút thành đầu kim.
“Cái … là ?” Giọng run rẩy, từ cuối còn lạc giọng.
Phó Nhân Xuyên mỉm , khóe mắt hằn lên hai nếp nhăn nhỏ, nhưng hề chạm đến đáy mắt: "Tôi chỉ giúp chị dâu in thôi, đỡ để cô chạy thêm một chuyến đến văn phòng luật sư.”
Anh tiến thêm một bước, mũi giày chạm khung cửa, buộc Triệu Dữ lùi .
Đơn ly hôn đưa đến mặt Triệu Dữ, mép giấy khẽ rung rinh trong gió điều hòa, như cánh bướm sắp chết.
Bốn chữ “RA ĐI TRẮNG TAY” lúc đang dán sát mũi Triệu Dữ, mùi mực in hòa lẫn mùi nước hoa cologne Phó Nhân Xuyên, xông khiến mắt cay xè.
“Ký tên .” Phó Nhân Xuyên dùng đầu ngón tay chỉ chỗ ký tên của bên B.
Chiếc khăn tắm của Triệu Dữ đột nhiên tụt xuống một phân, để lộ những vết cào mới bụng, đó là những vết Lâm Uyển để nửa tiếng , bên cạnh giường nước trong mật thất.
Giờ đây chúng phơi bày ánh đèn, lọt tầm mắt của Phó Nhân Xuyên.
Nụ khóe miệng đàn ông sâu thêm một phần, để lộ hai chiếc răng nanh, lấp lánh lạnh lẽo ánh đèn.
Triệu Dữ đỏ mắt đầu chất vấn : "Cô điên ? Rốt cuộc làm gì với cô mà cô trắng tay?”
Đến tận lúc , vẫn còn ôm chút hy vọng mong manh. Và giây tiếp theo, tài liệu trong tay Phó Nhân Xuyên rơi xuống đất.