Cho đến bốn năm , khi nghiệp và tìm một công việc định, nóng lòng trở về với ý đón Dữu Ninh . Thật đường , cũng lo lắng. Lỡ thằng bé nhận nuôi, một gia đình hạnh phúc thì cũng . lỡ Dữu Ninh nhận nuôi, hồi đó gầy gò ốm yếu như , bây giờ còn sống khỏe mạnh ? Còn một vấn đề nữa: thằng bé còn theo ? Liệu ghim việc năm xưa, đón , trong bốn năm qua cũng bặt vô âm tín?
khi đến nơi, mới phát hiện rằng lo xa quá. Em trai sức sống mãnh liệt, cao lớn hơn nhiều, tay chân cũng còn trong tình trạng gầy yếu như xưa, và thấy , thằng bé lập tức vứt sách tay xuống, lao nhanh đến và ôm chặt lấy , chịu buông tay giống hệt như năm xưa.
Linlin
Nhờ thế, lập tức bình tĩnh , xổm xuống và cũng ôm chặt lấy em trai: "Đi thôi, chúng về nhà."
Tôi từng thấy đứa em nào ngoan ngoãn như . Vừa về đến nhà, Dữu Ninh như lên dây cót, giúp quét nhà, lau nhà, giặt quần áo. Trước mệnh lệnh của , thằng bé đều làm theo mà một câu phàn nàn, dốc hết sức mà thành. Đôi khi, cáu kỉnh với Dữu Ninh thì chính thằng bé còn an ủi . Những lúc đó, vóc bé tí teo xổm đầu gối mà dụi dụi cằm, đôi mắt đen láy của thằng bé sáng long lanh như quả nho: "Chị ơi, đừng giận nữa." Ai thể chịu nổi cảnh tượng chứ?
Vấn đề duy nhất là khi ngoài, Dữu Ninh cảm giác phương hướng, dễ lạc và thằng bé còn gặp chứng lo âu về việc chia ly. Sau khi lạc, thấy là Dữu Ninh lập tức nghĩ rằng cần nữa. Thằng bé cũng gọi, la, cứ lặng lẽ xổm bên cột đèn, run rẩy như một chú cún con, thút thít lau nước mắt. Nói chung, đó là một đứa em trai tuyệt vời và hiếm đời.
Ngày hôm , thủ tục chuyển trường của Dữu Ninh tất. Tôi đưa Úc Dữu Ninh và em trai của Phó Úc Phong là Phó Dạ Thanh đến trường.
Sau khi Dữu Ninh chào tạm biệt , , nụ khóe môi thằng bé lập tức biến mất còn tăm . Trong nháy mắt, khuôn mặt vốn ngoan ngoãn, hiền lành và dịu dàng trở nên bình tĩnh, lạnh lùng.
Phó Dạ Thanh huých huých thằng bé bằng khuỷu tay: "Ê, mày chỉ với chị mày thôi ? Sao cứ như một con ch.ó ? Chị mày bảo mày l.i.ế.m chân chị thì mày cũng l.i.ế.m ?"
Úc Dữu Ninh khựng đột nhiên khiến Phó Dạ Thanh giật , lùi theo bản năng: “Có chuyện gì ?"
Úc Dữu Ninh sáng rực hai mắt: "Thật ? Chị đồng ý ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/sau-khi-tim-lai-duoc-dua-em-trai-that-lac/chuong-4.html.]
Phó Dạ Thanh: "... Mày hết thuốc chữa ."
Úc Dữu Ninh nhận câu trả lời mong , trong nháy mắt, vẻ mặt lạnh như tiền, thằng bé thẳng tiến về phía .
Phó Dạ Thanh nên lời một lúc đuổi theo: "Ê, chị mày nghèo như thế, chắc chắn mua nổi đồ ăn ngon, đồ chơi ho, là , mày theo tao , tao đảm bảo là , mày sẽ ăn sung mặc sướng. Thế nào? Còn suy nghĩ ? Sau , tao là Cả, mày là đàn em của tao, tao đảm bảo sẽ giúp mày tung hoành ngang dọc trong lớp."
Đáp Phó Dạ Thanh là gáy của Úc Dữu Ninh.
Phó Dạ Thanh thể chịu nổi thái độ lạnh nhạt của khác, nghĩ rằng cả thế giới đều nên theo ý . Mọi dựa mà dám chống đối ? Anh trai là Thái tử gia Kinh thành đó! Hiệu trưởng còn dám làm càn trong trường, thì dám! Còn là ai cơ chứ? Một thằng tép riu dựa may mắn từ đó mà nhà , chỉ là ở tạm một thời gian thôi mà còn điều như . Tin , chỉ cần Phó Dạ Thanh lệnh một câu, chắc chắn đám bạn học trong lớp sẽ khó chịu với Úc Dữu Ninh, tất cả đều cô lập !
Càng nghĩ càng tức, Phó Dạ Thanh đột nhiên kéo tay Dữu Ninh: " vì chị mày để ý đến tiền của tao, quyến rũ tao nên nhà tao ? Tối qua tao thấy : chị mày ăn mặc như thế mà bước từ phòng tao. Xì, đồ con đĩ, giả bộ cái gì chứ. Người nghèo đúng là tiền đồ, chút tôn nghiêm nào, mày quỳ xuống sủa mấy tiếng như chó, tao cũng thể ban thưởng cho mày chút... Á, mày dám đánh tao!"
…
Vừa đưa hai đứa nhỏ trường nửa tiếng, một cuộc điện thoại đưa thẳng văn phòng giáo viên.
Tôi: "..." Gây họa nhanh đến thế ? Thật sự là kịp trở tay luôn.
"Có chuyện gì ?"