"Bây giờ, trai nó đang quản lý mấy công ty, bận rộn lắm, với bố chúng nó mất sớm, em trai còn nhỏ mà mất cha , trai cũng bận. Nó ở nhà một , đáng thương như , trai chắc chắn xót em nên dám trách mắng nhiều. Cứ thế dần dà thằng em càng thêm ngang ngược, hống hách. Anh nó thường xuyên giáo viên gọi lên trường, nhưng đánh thì nỡ, mắng thì , đúng là bó tay ."
"Đấy, gần đây, thằng em xem mấy bộ phim hành động, nhiệt huyết sôi trào, bỏ nhà nhận côn đồ làm đại ca, thực hiện giấc mơ làm xã hội đen tóc vàng hoe! Anh nó sốt ruột, sợ nó sai đường nên đích ngoài tìm đây ."
" thực đưa về thì vẫn cách nào dạy dỗ, dù thì cứ hễ mở miệng răn dạy là nó lăn đất mà ầm ĩ, rằng đáng thương lắm, giống như cải trắng vàng úa trong ruộng, mới hai, ba tuổi mất ."
"Nó cứ như thế khiến nó cũng dám nhẫn tâm răn dạy nữa, đúng là chịu thua thằng em ."
Linlin
"Vậy thì đúng là đáng đời bà chị mù mặt đánh ha."
Khi đang hóng chuyện một cách say sưa, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
3.
Vừa mở cửa, một con lập tức lao lòng nức nở: "Chị ơi!"
Mặc dù vì bệnh mù mặt nên trong mắt , khuôn mặt Dữu Ninh xa lạ nhưng là nhận rằng đây là đứa em trai đáng yêu của !
Lòng chợt mềm nhũn, đưa tay ôm lấy thằng bé và vỗ nhẹ: "Không , , về là ."
"Chào cô, xin vì ngắt lời."
Tôi ngẩng đầu. Lúc , mới phát hiện rằng bên ngoài cửa còn một đàn ông đang hình cao lớn, khí chất chín chắn, lạnh nhạt.
Dù đang ngược sáng cũng thể che giấu gương mặt thanh tú, sắc sảo của . Chẳng lẽ đây chính là Thái tử gia Kinh thành Phó Úc Phong danh tiếng lẫy lừng đó ? Cũng trai quá chứ. Chỉ là như thì khiến cho căn phòng trọ tối tăm của càng thêm lụp xụp, nhỏ bé, cũ kỹ và chật chội hơn.
Tôi cố kìm trái tim đang đập loạn xạ, lắp bắp: "Chào… Chào ."
"Anh!" Một tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vọng từ phía . Sau đó, chỉ thấy trai trẻ với hai dấu bạt tai rõ ràng mặt đang co ro trong góc tường, nhấc chân nhưng hiểu cứng đờ dừng . Thỉnh thoảng, còn liếc
Toang . Dấu vết của mấy cái bạt tai còn tan hết nữa mà tìm đến tận cửa . Không là sẽ xé làm hai nửa chứ? Tôi run rẩy ngẩng đầu, tim chợt thắt … Người đàn ông mặt đang chằm chằm dấu bạt tai mặt em trai , lông mày đột nhiên cau .
"Chuyện gì thế ?” Anh trầm giọng hỏi ngay đó thẳng bằng ánh mắt lạnh lùng như dao: "Cô đánh?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/sau-khi-tim-lai-duoc-dua-em-trai-that-lac/chuong-2.html.]
Trong phút chốc, tim như rơi xuống vực. Toang , toang ! Lần thì c.h.ế.t chắc !
Tôi cố kiểm soát cái chân đang ngừng run rẩy một cách hổ của , thầm niệm chú một cách điên cuồng: "Không , , đừng hoảng, đừng hoảng, cách mà, cách mà."
Sau đó, cố kìm sự kinh hãi, giả vờ bình tĩnh mà đến bên cạnh trai trẻ, nặn một nụ trấn an, đưa tay với ý xoa đầu để bày tỏ hiện chí: "Nhìn : dịu dàng, đánh ." tiện thể xin thêm: "Trước đó lỡ tay vung lên thôi." Nếu của hài lòng thì c.h.é.m g.i.ế.c gì cũng .
Kết quả là tay đưa , trai trẻ mặt run lên cầm cập, ôm chặt lấy đầu: "Đừng đánh nữa, lời là còn gì!"
Tôi "..." Ha ha. Hình như tình hình càng toang hơn . Chẳng như thế càng cho thấy đánh "nặng" đến mức nào, bắt nạt đến mức thảm hại ?
Bàn tay đưa cứng đờ giữa trung, suy nghĩ một cách điên cuồng về việc làm . Có lẽ đổi thái độ 360 độ, quỳ xuống xin thì sẽ trông thành khẩn hơn một chút nhỉ.
Thế , bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng bước chân vẻ vội vã.
Người đang bước là Phó Úc Phong! Toang , là đến đánh đó chứ?
Khi đang sợ hãi thì giây tiếp theo, tay một bàn tay nắm chặt lấy. Cảm giác rộng lớn, ấm áp khiến đáy lòng kìm mà run nhẹ. Lúc ngẩng đầu một cách ngơ ngác thì bắt vẻ mừng rỡ thoáng qua trong mắt đàn ông.
Khoan .
Cái gì? Tôi nhầm ? Mừng rỡ?
Khi còn đang nghi ngờ thì Phó Úc Phong mở lời: "Cô bằng lòng giúp trông nom em trai thời gian ? Lương thỏa thuận, bao ăn ở."
Phó Úc Phong dứt lời, mặt thằng em của lập tức tái mét.
Dòng bình luận:
"Ha ha chắc nó sướng c.h.ế.t mất, cuối cùng cũng tìm trị thằng em , thì nỡ đánh, mắng thì vô dụng, chi bằng để bà chị mù mặt tay! Cô hề nhẹ nhàng chút nào , để cô dạy dỗ thằng nhãi ranh thì , nó khỏi sống yên ."
Vậy thì còn gì để nữa. Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y Phó Úc Phong, với ánh mắt kiên định: "Tôi đồng ý!"