Sau khi tái sinh, tôi bao nuôi ông chồng tỷ phú - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-09-06 03:52:07
Lượt xem: 131

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Kỳ nghỉ, ở nhà.

Trước Tết, dì hai sinh em bé, bà xách trứng gà Hàng Châu thăm.

Trong nhà chỉ còn và Chu Đằng.

Anh nấu cơm, cuộn trong phòng sách. Anh làm một đĩa cải trắng xào, một đĩa trứng, thêm màn thầu với cháo.

Ăn xong, Chu Đằng tự giác  rửa bát, nấu nước, lau ngâm chân.

Tôi đồ ngủ bằng bông, thu dọn xong thì tiếp tục sách, mãi cho đến khi Chu Đằng về.

Nghe thấy cửa phòng  khép , bèn dậy, vỗ vỗ gối, ôm gối và sách, tự nhiên thẳng phòng Chu Đằng. Chu Đằng ngơ ngác hiểu gì.

Tôi chỉ huy:

“Ngủ dịch trong một chút.”

Đối với sự độc đoán của , Chu Đằng chỉ lặng lẽ kháng cự.

Tôi bực bội, hừ một tiếng, dứt khoát tự trèo lên giường, chui phía trong .

Giường lớn, 1 mét rưỡi, hai chen chúc thì thể ngủ, nhưng chỉ đủ chen chúc.

Đèn tắt , theo thói quen nhanh chóng ngủ say, nhưng Chu Đằng thì dường như quen, mãi đến khi ngủ ,  vẫn còn trở liên tục.

Hôm , dậy sớm, lâu lắm mới ngủ ngon như thế.

Bà mang về nhiều đồ ăn vặt, chất đầy bàn. Bà nỡ ăn, Chu Đằng cũng chịu ăn, cuối cùng đều rơi bụng .

Trước Tết, bắt đầu bận rộn.

Tôi bán sạch cổ phiếu.

Tổng cộng ba vạn năm.

Tôi đưa cho bà một vạn, bà giật , vốn chịu nhận, thấy trong tay vẫn còn khá nhiều tiền mới giữ lấy, sẽ để dành cho .

Tôi đưa cho Chu Đằng một vạn, nhưng trả về, còn trả luôn cả tiền ít ỏi cuối cùng mà còn.

Tôi đếm tiền đưa, một vạn hai ngàn ba trăm mười tệ.

Sau đó , Chu Đằng đang gẩy than trong lò sưởi:

“Anh còn tiền ?”

Động tác gẩy than của khựng , lắc đầu:

“Không đủ ? Tháng làm, sẽ đưa cho em.”

“…”

Rồi, rõ ràng là còn lấy một xu.

7

Năm đó Chu Đằng ăn Tết ở nhà . Đêm ba mươi, ăn xong bữa cơm tất niên.

Rạng sáng, tiếng pháo nổ vang khắp bốn phía, một năm mới đến.

Theo lẽ thường, mùng hai chúc Tết họ hàng, nhưng cả đời bà ngoại chỉ hai cô con gái. Một là , lúc sinh thì băng huyết nặng, bà ngoại chỉ còn bên cạnh. Người còn là dì hai, dì lấy chồng ở Hàng Châu, xa quá, mà Tết bà mới sang đó .

Mỗi Tết đến đều lười chẳng ngoài, ngược Chu Đằng vẻ khác thường.

Anh như gì đó, chằm chằm, mở miệng thế nào. Nói thôi, thôi .

Tôi chẳng hiểu gì, hỏi:

“Anh rận cắn ?”

Anh mở to mắt , chút ngơ ngác.

Mùa đông da Chu Đằng trắng hẳn , ngày nào cũng bắt thoa kem Dư Mỹ Tịnh. Vốn mới mười tám mười chín tuổi, nền tảng , bây giờ càng thêm trắng trẻo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/sau-khi-tai-sinh-toi-bao-nuoi-ong-chong-ty-phu/chuong-4.html.]

Tôi ngắm , cuối cùng cũng chút rung động giống như kiếp . Chu Đằng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi chín chắn trầm . Còn Chu Đằng mười tám, mười chín tuổi thì ngoan ngoãn lời.

Tôi bóp mặt , dỗ dành:

“Sao ? Nói cho em , đừng bắt em đoán.”

Anh hình như căng thẳng, hồi lâu mới lấy hết dũng khí để mở miệng:

“Trì Duyệt, em thể… theo về nhà ?”

“Tất nhiên là !”

Chu Đằng dường như ngờ đồng ý nhanh đến , đôi mắt sáng rực lên.

Còn , thật sớm muộn gì cũng qua đó một . Thực kiếp từng gặp nhà của Chu Đằng. Khi gả cho , đoạn tuyệt với gia đình .

Kiếp đến sớm, theo về một chuyến cũng là chuyện nên làm.

bà ngoại đồng ý:

“Chu Đằng, bà  vòng vo với cháu. Nhà cháu là kế làm chủ, còn Trì Duyệt từ nhỏ đến giờ từng chịu ấm ức…”

nhiều, Chu Đằng cúi đầu, chẳng hé nửa lời. Rõ ràng lớn thế , mà trông ủ rũ như quả cà tím sương đánh héo.

Anh thật sự quá tội nghiệp. Tôi nhịn khuyên bà:

“Bà, con chỉ với hai ngày thôi.”

Bà trợn mắt lườm , ôm lấy bà, tựa lòng bà:

“Bà, bà cũng thấy tệ. Nếu định tính chuyện hôn nhân, sớm muộn gì con cũng về đó một chuyến.”

Bà chọc ấn đường :

“Con y hệt con.”

Bà vẫn lo, cuối cùng đưa cho một chiếc điện thoại thông minh đắt đỏ.

6

Thật từng nghĩ qua về nhà Chu Đằng, nhưng vẫn vượt xa tưởng tượng của .

Anh với kế về chuyện kết hôn, bảo lấy tiền từng dành dụm. Mẹ kế ban đầu mấy để ý, nhưng nhắc tới tiền thì lập tức ném thẳng bát đũa.

Bố cũng nổi giận, chửi bất hiếu, bao nhiêu năm nay gia đình nuôi dưỡng mà báo đáp. Giờ về chỉ để đòi tiền.

Cả bàn lập tức sa sầm mặt, bầu khí cực kỳ khó xử. Chỉ vẫn thoải mái ăn ngấu nghiến nồi ngỗng hầm sắt.

Mà công nhận, hương vị đúng là chuẩn vị Đông Bắc.

Tối đó ăn no uống đủ, giường, Chu Đằng ngoan ngoãn cạnh .

Tôi ghé sang, vỗ vai an ủi:

“Đừng nghĩ nhiều thế, thật cũng sớm đoán mà?”

Anh chút chán nản:

“Họ đây đối xử với cũng , đây còn đồng ý để dành tiền cho lấy vợ. Anh… nỡ ăn, nỡ tiêu… mới dành dụm tiền đó. Anh định… định mua nhà, giờ thì chẳng còn gì nữa.”

Tôi thuận theo lời :

“Dù thì về nhà đều đưa tiền, về là để lấy tiền. Số tiền đó đừng nghĩ nhiều nữa, chúng sẽ kiếm nhiều hơn.”

Anh gì nữa. Tôi ghé sát, kéo , tìm một tư thế thoải mái trong lòng để .

Anh ôm chặt lấy . Nửa đêm mơ màng, chỉ cảm thấy ôm quá chặt, đẩy thì càng ôm chặt hơn.

Tôi giãy nổi, cuối cùng mặc kệ, ngủ tiếp.

Hôm cùng Chu Đằng dạo trong làng. Tôi tò mò những tuyết to khắp nơi trong làng, lũ trẻ trong làng thì tò mò chúng .

Chu Đằng bên cạnh , thong thả đưa dạo đến một ngôi trường — chính là ngôi trường từng học.

Chúng gặp thầy giáo của Chu Đằng, sư mẫu của nhiệt tình chào hỏi hai chúng .

Loading...