3
Tôi về nhà, ban ngày học.
Buổi tối rảnh rỗi thì nghiên cứu chứng khoán. Dù cũng là năm 2005, đất nước còn đang trong thời kỳ phát triển.
Bitcoin còn xuất hiện, hăng hái, tưởng tượng mười năm sẽ thăng chức tăng lương, làm tổng giám đốc, làm CEO, cưới bạch phú nam, bước lên đỉnh cao nhân sinh.
Ngày tháng cứ thế trôi qua mấy ngày yên ả.
Cuối tuần, dậy từ sáng sớm, chọn trong đống váy rực rỡ một chiếc đơn giản, làm kiểu tóc thịnh hành.
Sau đó đạp xe ba bánh, một mạch thẳng.
Tôi tìm thấy Chu Đằng ở công trường.
Nghe đồng nghiệp của ở ký túc xá, liền tìm đến.
còn kịp bước , Chu Đằng kéo ngoài.
Anh kéo khỏi công trường, ngạc nhiên :
“Cô làm gì ? Cô điên ? Đây là công trường, cô là con gái mà ăn mặc thế , còn dám ký túc xá…”
“Tôi chẳng tìm thấy ? Chẳng hẹn hôm nay cùng ăn cơm ư? Sao trốn trong ký túc xá?”
Tôi cũng bực. Tôi chẳng lẽ nguy hiểm ? chỉ nửa ngày nghỉ, nếu hôm nay gặp thì chờ tới tuần .
Anh cau mày:
“Tại ăn với cô? Chúng quen gì .”
“… Ý là gì? Anh ăn với ?”
Mắt lập tức đỏ hoe. Tôi đạp xe ba bánh năm cây !
Năm cây ! Chỉ để chạy tới đây chịu uất ức ?
Để bảo chúng quen ?
Chu Đằng c.h.ế.t tiệt, kiếp gì mà gặp yêu, gì mà chỉ cần thấy là thích, đời đời kiếp kiếp cưới ai khác ngoài .
Quả nhiên! Toàn là lừa dối.
Tôi Chu Đằng đầy oán hận, còn thì ngập ngừng dám tiếp, bèn vội vàng an ủi:
“Cô… đừng , cô… cô tên gì?”
Tôi đáp: “Trì Duyệt.”
Anh cúi mắt , thở dài, bất đắc dĩ :
“Trì Duyệt, cô ăn gì? Tôi mời.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/sau-khi-tai-sinh-toi-bao-nuoi-ong-chong-ty-phu/chuong-2.html.]
“Địa tam tiên, thịt ba chỉ xào , sườn xào chua ngọt, chân giò hầm. Chính là mấy món thích nhất .”
Bàn tay đang móc ví của khựng , ngẩng đầu ngạc nhiên : “Cô… ?”
“Tôi vốn mà!” – đáp tỉnh bơ.
Dù thì, ở tuổi hai mươi tám, Chu Đằng từng kể với : hồi mười mấy tuổi, đặc biệt ăn đồ ăn ở một quán, nhưng tiếc tiền nên chẳng bao giờ dám gọi, ngày nào cũng chỉ công nhân khác ăn. Sau tiền, tìm quán thì chẳng thấy nữa.
Lời Chu Đằng chỉ đúng một , là vô tình mà . lúc , trong giọng thấp thoáng nỗi tủi . Thành vẫn nhớ đến tận bây giờ.
Thực là tìm những món ăn , mà là ở tuổi mười mấy, khi thèm nhất mà chẳng thể ăn – cái uất ức đó cứ mãi chẳng nguôi. Nghĩ cho cùng, năm nay Chu Đằng cũng chỉ mới mười tám tuổi.
Nhà điều kiện cũng thường thôi, từ lúc trở về mười chín tuổi đến giờ cũng mấy ngày ăn thịt. Tôi ăn gắp thức ăn cho Chu Đằng.
Gọi cả bàn món thịt, mà Chu Đằng cứ ôm chặt bát cơm trắng miễn phí gặm sống. Nhìn mà phát bực, thò đũa sang, bới nửa bát cơm của , gắp thức ăn cho .
Món đẩy qua, đẩy , lắc đầu:
“Cô ăn .”
Tôi vui: “Bảo ăn thì ăn, lắm lời thế, đừng chọc giận.”
Chu Đằng hiểu vì thể chọc giận, nhưng thành quen , vẫn theo bản năng ăn hai miếng.
Hôm đó ăn xong, thức ăn còn thừa, gói mang . Chiều Chu Đằng vốn định làm, về ký túc, nhưng lôi về nhà .
Tôi năng đầy lý lẽ, ngược thì bối rối. Từ lúc xuất hiện, từng câu từng chữ đều ngoài dự liệu của .
Anh thấy gì đó sai sai, nghĩ mãi cũng nghĩ , cuối cùng bỏ cuộc, đạp xe ba bánh chở về nhà. Bà ngoại buổi chiều vườn rau, thì sấp giường nghiên cứu đủ loại chính sách và chứng khoán.
Chu Đằng trong phòng , yên. Một buổi chiều hỏi bao :
“Tôi thể về công trường ?” Tất cả đều từ chối. Cuối cùng thôi giãy giụa, tiện tay lấy cuốn sách bàn .
Phòng vốn nhỏ, thêm hai càng ngột ngạt, cửa sổ mở mà vẫn nóng. Tôi bật quạt, cánh quạt kêu kẽo kẹt. Tôi sách kinh tế đến buồn ngủ, bèn dậy chọc eo Chu Đằng.
Anh chọc giật thẳng lưng, ngay đó bật dậy như chuột đồng dọa sợ.
Tôi ngờ phản ứng dữ , cũng ngại, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng:
“Chu Đằng, thấy thế nào? Có hợp làm bạn gái ?”
Câu hỏi đột ngột, khiến cả gian phòng rơi im lặng. Tôi vội, kiên nhẫn chờ.
Hồi lâu, cuối cùng Chu Đằng cũng : “Chúng còn hiểu .”
Tôi nghĩ một lát : “Tôi tên Trì Duyệt, đây là nhà của . Hiện tại sống với bà nội, bố mất sớm. Còn , bố ly hôn, làm từ năm mười sáu tuổi. Phần lớn tiền kiếm đều gửi về cho kế, đúng ?.”
"....nhưng cô ."
"Tôi sẽ cho nếu đồng ý làm bạn trai ."
Chu Đằng như cái CPU sắp cháy, ngơ ngác. Tôi liền thúc giục: "Nhanh lên, đồng ý mà."
Anh chằm chằm, cuối cùng mơ hồ gật đầu.