Sau khi tái sinh, tôi bao nuôi ông chồng tỷ phú - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-09-06 02:46:06
Lượt xem: 113
Xuyên về năm mười chín tuổi, tìm thấy chồng nhỏ đáng thương của – lúc đó đang xổm ở công trường gặm bánh bao.
Tôi , cảnh giác ôm chặt cái bánh bao, lùi một bước.
“Cô làm gì thế? Bánh bao nhặt đường, ăn trộm.”
1
Năm gặp Chu Đằng, hai mươi tám, Chu Đằng hai mươi bảy.
Tôi tái hôn, mang theo hai đứa con. Chu Đằng thì đầu kết hôn, tiền quyền.
Năm , Chu Đằng điên cuồng theo đuổi . Tôi do dự mãi, cuối cùng vẫn gả cho .
Sau , và Chu Đằng ở bên hai mươi năm. suốt hai mươi năm , vẫn hiểu rốt cuộc vì lấy .
Chẳng lẽ vì xinh ? trong thành phố Bắc Kinh rộng lớn , thiếu gì.
Chẳng lẽ vì học vấn? ở Bắc Kinh, một viên gạch rơi xuống cũng thể đập trúng mười bằng thạc sĩ Bắc Đại.
Tôi hiểu nổi. Mỗi hỏi, Chu Đằng chẳng gì.
Anh càng im lặng, càng tò mò, cho đến một ngày, mở cuốn nhật ký của Chu Đằng …
2
Tôi cũng xuyên thế nào, chỉ mở mắt về năm mười chín tuổi.
Bà ngoại còn đang gọi :
“Ôi chao, tiểu tổ tông! Mau tỉnh dậy, hôm nay là ngày đầu tiên nhập học của con đấy!”
Tôi mở mắt, bóng trong gương – mười tám tuổi, trẻ trung rực rỡ. Tôi cảm khái, đúng là tuổi trẻ vẫn hơn.
Vừa nghĩ chắc chỉ đang mơ, mở cửa sững sờ khi thấy bà ngoại ngay mắt, kìm nén bật .
Bà hiểu gì, còn thì ôm chặt lấy bà, nức nở. Khóc nửa chừng, bà đẩy khỏi cửa.
“Ôi chao, tổ tông ơi, để , giờ con còn mười phút là muộn học .”
“……”
Bà còn nhanh tay nhét cặp sách tay .
Tôi khỏi cửa. Ngày đầu tiên học đại học năm mười chín tuổi, muộn mất nửa tiếng.
Vẫn là lớp học đó, vẫn những gương mặt , thầy phụ đạo cũng khác.
Chỉ là khác . Khi khác hào hứng làm quen, mãi suy nghĩ một chuyện quan trọng:
Chu Đằng giờ đang làm gì?
Chu Đằng bây giờ bao nhiêu tuổi?
Chu Đằng lúc bạn gái ?
Tôi nghĩ mãi, cuối cùng nhớ , Chu Đằng năm nay mười tám tuổi, chắc là đang ở công trường làm việc!
Còn bạn gái ư? Chắc . Lúc tỏ tình với , chẳng từng từng yêu ai ?
À, còn vẫn là trai tân nữa.
Tôi nghĩ ngợi cả buổi sáng. Trưa ăn cơm xong, chiều tiết, liền ngoài.
Năm 2005, xe cộ đường nhiều, taxi còn chặt chém, xe ôm thì nguy hiểm, xe điện thì vẫn hiếm thấy.
Ngoại thành Bắc Kinh vẫn còn đường đất. Tôi đạp chiếc xe ba bánh của nhà thẳng.
Đạp xe tới tiệm tạp hóa, mua cho một chai nước ngọt, cũng mua cho Chu Đằng một chai.
Tôi thể tưởng tượng , khi thấy mang đến, sẽ vui đến nhường nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/sau-khi-tai-sinh-toi-bao-nuoi-ong-chong-ty-phu/chuong-1.html.]
Tôi tràn đầy tự tin, nhưng chẳng bao lâu niềm tin vụt tắt.
Bởi chỉ Chu Đằng đang ở công trường, nhưng rõ là công trường nào.
Hai chai nước đều uống hết, thấy vạ vật bên đường, đầu đau nhức. Khi đang bên cạnh công trường suy nghĩ, chợt thấy một trai từ xa tới.
Chàng trai dáng cao nhưng gầy, mặc áo lính màu xanh rêu, làn da sạm đen vì nắng, đen đến mức thoạt chẳng khác gì da đen.
Ban đầu để ý, nhưng càng đến gần, nheo mắt kỹ.
Ồ! Người … giống… chồng đến thế?
Chàng trai nhận ánh mắt , theo bản năng cúi đầu sâu hơn, gặm bánh bao bước nhanh hơn.
Anh lướt ngang qua , chụp lấy một cái.
Anh giật , vội đẩy bỏ chạy.
Tôi giữ nổi, liền hét to:
“Chu Đằng! Đứng yên! Còn chạy nữa báo cảnh sát!”
“Đừng báo cảnh sát, bánh bao nhặt, ăn trộm. Nếu cô , trả cho cô.”
Mặt Chu Đằng đỏ bừng vì bối rối. Anh cũng ngờ nhặt hai cái bánh bao mà cũng gặp rắc rối.
Anh dám nhúc nhích, cẩn thận nhét một cái tay . Cái còn ăn dở, bèn sẽ bồi thường tiền cho .
Tôi cái bánh bao trong tay, im lặng, lục túi, lấy mấy đồng xu lẻ, còn dúi cho hai đồng.
Tôi bỗng thấy buồn .
Dù , kiếp Chu Đằng mỗi chuyển tiền về nhà bao giờ tám con .
Chẳng từng hồi mười mấy tuổi làm ở công trường thôi ? từng kể rằng với rằng nghèo đến mức !
Muốn mà nổi, trong lòng chút xót xa.
Dù vẫn là chồng , kiếp còn chung sống hơn hai mươi năm.
Tôi tiện tay ném cái bánh bao lên xe ba bánh, bỏ mấy đồng xu túi, kéo , chịu buông.
Anh khó hiểu ngẩng đầu , đến lúc mới thấy rõ mặt .
Gương mặt đen sạm lộ rõ vẻ lúng túng. Tôi chẳng bận tâm, chỉ hỏi:
“Mấy giờ tan làm?”
Anh hiểu chuyện gì, nhưng vẫn theo bản năng trả lời:
“Sáu giờ.”
Tôi hỏi:
“Tuần ngày nghỉ ?”
Anh im lặng một lúc, gật đầu:
“Cuối tuần một ngày.”
Tôi gật đầu:
“Vậy cuối tuần đến tìm .”
Anh ngơ ngác , dè dặt hỏi:
“Cô… vẫn đưa đến đồn công an ?”
Tôi lắc đầu:
“Không ! Tôi đến tìm ăn cơm! Giờ mà về muộn thì bà ngoại mắng mất. Chủ nhật sẽ đến, bye bye!”
“… Bye bye!”