Sau khi phá sản, tôi nghe thấy tiếng nói của kẻ thù không đội trời chung của mình - Chap 1
Cập nhật lúc: 2025-06-21 03:40:02
Lượt xem: 6
1
Trên giường, Tần Vọng mặt đỏ bừng, khó chịu kéo cổ áo, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi: “Nóng quá… Thẩm Tư Diêu, rốt cuộc cậu cho tôi uống cái gì?”
Cùng lúc đó, tôi nghe thấy giọng nói tràn ngập trong đầu anh ấy:
【Bảo bối thích kịch bản cưỡng c hế, mình phải tỏ ra kiềm chế một chút.】
【Eo bảo bối nhỏ quá, muốn dán chặt.】
【Tay bảo bối nhỏ ghê, muốn hôn.】
【Chân bảo bối trắng thật, nếu gác lên vai mình thì…】
Tôi kinh hãi hét lên: “Đồ biế n thái, đừng có qua đây aaaa!”
Tôi và Tần Vọng là kẻ thù không đội trời chung từ nhỏ.
Tôi trốn học, cậu ấyđi mách giáo viên.
Tôi yêu sớm, cậu ấychụp ảnh báo cáo.
Tương tự như vậy…
cậu ấy đánh nhau, tôi lập tức đi tố cáo.
Tôi rõ ràng tên là Thẩm Tư Diểu, nhưng cậu ấy lại đặt biệt danh cho tôi là “Thẩm Miêu Miêu”, vậy nên tôi cũng gọi cậu ấy là “Tần Cẩu”.
Nhưng hôm nay, tôi đột nhiên phát hiện ra—
Kẻ thù của tôi… hình như thầm thích tôi?
Tôi lùi về phía cửa phòng, nắm c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa, định nhân cơ hội chạy ra ngoài.
Nhưng Tần Vọng nhanh chóng nắm lấy cổ tay tôi, xoay người đè tôi lên cửa.
Lúc bình thường, người này trông có vẻ lười nhác, nhưng khi áp sát lại, ngay cả hơi thở cũng trở nên nguy hiểm hơn.
cậu ấy khẽ “chậc” một tiếng.
“Thẩm Miêu Miêu, cậu chạy gì chứ? Ly nước lúc nãy trong bữa tiệc, không phải chính cậu đưa tôi uống sao?”
Đúng vậy, là tôi đưa cho cậu ấy.
Nếu không phải vì gia đình đột nhiên phá sản, tôi cũng không đến mức mạo hiểm bỏ thuốc kẻ thù của mình.
Thực ra, khi đưa ly nước cho cậu ấy tôi đã hối hận rồi, nhưng cậu ấy lại giật lấy rồi uống cạn, như thể không thể chờ đợi được nữa.
Hết cách, tôi đành phải đưa cậu ấy về khách sạn trước, định chụp vài tấm ảnh thân mật để có cái mà uy hiếp.
Nhưng tôi không ngờ rằng cậu ấy lại thích tôi, càng không ngờ cậu ấy lại biến thái đến vậy aaaa!
Ánh mắt tôi chột dạ, né tránh, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh:
“Sao cậu có thể vu oan cho người ta như thế, người ta sợ cậu bị chuốc rượu say, nên mới tốt bụng rót cho cậu một ly nước, vậy mà còn không biết ơn!”
“Giờ cậu còn hung dữ với người ta nữa, người ta thật là sợ đó nha~~”
Tôi suýt nữa bị giọng điệu làm nũng của chính mình làm buồn nôn.
Xem đi, lần này chắc chắn có thể làm cậu ấy ghê tởm đến mức bỏ cuộc!
Quả nhiên, Tần Vọng nhíu mày thật chặt.
Tôi thầm vui sướng trong lòng.
Tôi đã nói rồi mà, kẻ thù không đội trời chung thì sao có thể thích tôi được, chắc chắn lúc nãy tôi nghe nhầm thôi.
Nhưng ngay giây tiếp theo, tôi lại nghe thấy tiếng lòng của cậu ta:
【Bảo bối ngay cả làm nũng cũng đáng yêu như vậy, muốn hôn bảo bối đến ch ết, muốn nhốt bảo bối lại, chỉ cho một mình tôi nhìn thấy.】
2
Tôi: ………… Các người gọi cái này là làm nũng sao?
Đầu óc tôi có hơi hỗn loạn.
cậu ấy nhướng mày, khóe môi cong lên, gần như mê hoặc mà hỏi:
“Khó chịu quá… Thẩm Miêu Miêu, giúp tôi đi, được không?”
Vừa nói, cậu ấy vừa dắt tay tôi kéo xuống dưới, giọng nói trầm khàn.
Bàn tay tôi bị cậu ấy dẫn dắt, vô thức vén áo cậu ấy lên.
Lộ ra cơ bụng rắn chắc, rõ nét.
Tôi vội vàng quay mặt đi, liên tục niệm trong lòng: Sắc tức thị không, sắc tức thị không.
Nhưng bàn tay lại không nghe lời mà vuốt nhẹ lên trên.
Hình như… dáng người cậu ấy cũng ngon phết?
Ngủ với cậu ấy một đêm… hình như tôi cũng không lỗ?
Ngay lúc tôi sắp không chịu nổi cám dỗ mà đầu hàng, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
Tiếng động từ xa đến gần, nghe có vẻ không chỉ có một người.
Tần Vọng khẽ sững sờ.
Cơ hội tốt!
Tôi lập tức lấy lại tinh thần, vội đẩy cậu ấy ra.
“Tần sư huynh, anh có trong phòng không? Anh ổn chứ?”
Bên ngoài vang lên giọng hỏi han nhẹ nhàng cùng tiếng gõ cửa.
Giọng nói này tôi nhận ra—là Tô Nhan, vị hôn thê mới của vị hôn phu cũ của tôi, cũng là đàn em cùng khoa với Tần Vọng.
Tôi nhớ rất rõ, một tháng trước, ngay khi gia đình tôi vừa phá sản, vị hôn phu cũ Lục Diêu đã lập tức hủy hôn với tôi, còn công khai tuyên bố tình cảm với Tô Nhan.
cậu ấy đã sớm quên mất rằng, nếu không có sự giúp đỡ của nhà họ Thẩm năm xưa, thì với thân phận con riêng, làm sao cậu ấy có thể đứng vững từng bước trong cuộc chiến tàn khốc của giới hào môn, rồi mở rộng thế lực của mình được chứ?
cậu ấy muốn hủy hôn, tôi không ép giữ. Tôi chỉ mong cậu ấy có thể nể tình nhà họ Thẩm từng giúp đỡ mình mà ra tay kéo nhà tôi một chút.
Thế nhưng, cậu ấy lại ôm Tô Nhan vào lòng, không chút che giấu mà chế nhạo tôi:
“Ai thèm sự giúp đỡ của nhà họ Thẩm? Năm đó rõ ràng là nhà các người tự mình bám lấy tôi. Nhan Nhan lương thiện lại dịu dàng, cô ấy mới là người tôi thực sự yêu thương.”
Sau đó, cậu ấy công khai tuyên bố mối quan hệ với Tô Nhan, bỏ mặc tôi đứng trơ trọi giữa đám đông, chịu đựng ánh mắt chế giễu của mọi người.
Cây đổ thì khỉ tan, tường sập thì người xô.
Đến giờ tôi mới thực sự nhìn rõ lòng người.
Nếu không vì vậy, tôi cũng chẳng đến mức mạo hiểm quyến rũ kẻ thù không đội trời chung của mình.
Nhưng tôi không biết cô ta đến đây làm gì.
Bắt gian sao?
Dù gì cũng nghe nói rằng, hồi đại học, Tần Vọng từng tỏ tình với cô ta nhưng bị từ chối. Sau đó, ai cũng đồn rằng cậu ấy yêu mà không thể có được cô ta.
Cũng chẳng trách cậu ấy và Lục Diêu lại trở thành kẻ thù nhiều năm như vậy.
Cho dù bây giờ cậu ấy thích tôi, nhưng ai dám đảm bảo khi gặp lại mối tình đầu thanh xuân thì sẽ không còn lưu luyến?
Huống hồ, nhìn tình trạng hiện tại của Tần Vọng…
Tôi nghiêm túc hoài nghi rằng mình có chịu nổi không.
Tốt nhất là chuồn thôi.
Tôi lén lút đưa tay nắm lấy tay nắm cửa, vừa mở ra một khe nhỏ thì người bên cạnh lại “rầm” một tiếng, đóng chặt cửa lại.
Gai xương rồng
Tần Vọng bất ngờ bế bổng tôi lên, ép tôi vào cửa, hơi thở nặng nề, thở gấp gáp.
Xong đời, có vẻ thuốc đã phát tác.
Không đúng, phải nói là lẽ ra thuốc đã sớm phát tác rồi, chỉ là Tần Vọng quá nhẫn nhịn, cố gắng chịu đựng đến tận bây giờ.
Nhưng mà, với tình trạng này của anh ta, tôi thực sự chịu nổi sao?
3
Tôi không nhịn được mà nuốt nước bọt.
Vẫn là chạy thì hơn.
“Cứu… ưm ưm…”
Tôi ra sức giãy giụa.
Không ngờ lại bị cậu ấy nâng cằm lên, mạnh mẽ hôn xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/sau-khi-pha-san-toi-nghe-thay-tieng-noi-cua-ke-thu-khong-doi-troi-chung-cua-minh/chap-1.html.]
Nụ hôn của cậu ấy vừa hung hăng vừa cuồng nhiệt, như thể muốn hòa tan tôi vào cơ thể mình.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa:
“Tần sư huynh, anh có ở trong đó không?”
Là Tô Nhan.
Chắc là bị tiếng đóng cửa của Tần Vọng thu hút.
“Tần Vọng, cậu đúng là cái đồ xx…”
Tôi tức giận chửi ầm lên.
Nhưng ngay giây tiếp theo, lại bị cậu ấy chặn miệng lần nữa.
【Bảo bối ngọt quá, phải hôn thật nhiều.】
【Đây là gì? Là vợ, hôn một cái. Đây là gì? Là vợ, lại hôn một cái. Đây là gì? Là vợ, hôn thêm cái nữa.】
Tiếng gõ cửa bên ngoài càng lớn, nghe kỹ thì còn mang theo chút lo lắng.
“Thẩm Tư Diểu, cậu có ở trong đó không? Cậu đã làm gì sư huynh?”
“Sư huynh, anh không sao chứ, mau mở cửa đi!”
Chỉ cách nhau một bức tường, trong phòng, tôi và Tần Vọng dây dưa không dứt; ngoài cửa, Tô Nhan và mọi người điên cuồng gõ cửa.
Tiếng “cốc cóoc ” ngày càng dồn dập, tôi nghi ngờ họ sắp phá cửa xông vào rồi.
Tôi nghe thấy tiếng lòng của Tần Vọng.
【Phiền quá, đám người này chẳng có chút mắt nhìn gì cả, cứ thích quấy rầy mình và bảo bối.】
【Ghét con nhỏ Tô Nhan này, lần nào tôi đi tìm bảo bối nó cũng bám dính lấy, còn thích nói móc, hãm hại bảo bối.】
【Xem ra phải gây chút áp lực cho nhà họ Lục rồi, để Lục Diêu quản lý lại tình nhân nhỏ của mình, tránh để cô ta rảnh rỗi quá mức.】
Hả?
Vậy tức là cậu ấy không thích Tô Nhan?
Tôi có thể cảm nhận được bên ngoài đã bắt đầu đạp cửa.
Ngay giây tiếp theo, Tần Vọng thẳng tay mở cửa ra.
Đèn flash máy ảnh cùng ống kính chĩa thẳng vào mặt.
cậu ấy ấn đầu tôi vào lồng n.g.ự.c mình, che chắn hoàn toàn trước ánh nhìn của mọi người.
Hu hu hu, cái cảnh tượng mất mặt thế này, tôi không còn mặt mũi nào để nhìn ai nữa rồi!
Ánh mắt Tần Vọng âm trầm, giọng nói lập tức lạnh xuống:
“Có chuyện gì?”
Phía sau Tô Nhan còn có mấy người, nam có nữ có.
Còn có… một đám phóng viên.
Bọn họ trợn tròn mắt nhìn chúng tôi.
Ban đầu họ đến đây chỉ vì nghe Tô Nhan nói rằng Thẩm Tư Diểu bỏ thuốc Tần Vọng, nên đến xem kịch vui, tiện thể chế giễu vị tiểu thư phá sản này một phen.
Nhưng bây giờ nhìn lại…
Hình như họ đã đến không đúng lúc, vừa vặn phá hỏng chuyện tốt của vị thái tử gia này rồi?
Nghe nói vị này tính tình không được tốt lắm.
Không biết có nổi giận hay không đây?
Bọn họ thức thời lùi ra sau vài bước, chỉ còn mình Tô Nhan đứng ở phía trước.
Cô ta hít sâu một hơi, cắn nhẹ môi, chần chừ lên tiếng:
“Lúc nãy tôi thấy Thẩm tiểu thư… hình như đã đổ một gói bột trắng vào trong ly nước, tôi thực sự lo lắng cho sự an toàn của sư huynh nên mới đi theo qua đây xem thử…”
“Bây giờ xem ra, có vẻ như đã gây phiền phức cho sư huynh rồi.”
Nói xong, cô ta cụp mắt xuống, vẻ mặt đáng thương nhìn xuống sàn nhà.
Tần Vọng ánh mắt lạnh lùng, trầm giọng nói:
“Cô biết vậy là tốt.”
cậu ấy chặn đứng lời muốn nói của Tô Nhan ngay trong cổ họng.
Tô Nhan ngẩng đầu lên, không thể tin nổi mà nhìn cậu ấy .
Có người không chịu nổi, lập tức xông lên.
“Tần Vọng, anh đừng quá đáng! Nhan Nhan cũng chỉ vì lo lắng cho anh mới gọi chúng tôi đến. Vậy mà anh lại trách móc cô ấy ở đây sao?”
Tôi theo phản xạ ngẩng đầu lên, nhưng Tần Vọng siết chặt tay, đè tôi vào lòng mình.
Tức quá đi mất! Tôi lén đ.ấ.m vào n.g.ự.c cậu ta.
Không để ý rằng khóe môi cậu ấy đã hơi nhếch lên.
Trước lời trách móc của người kia, cậu ấy chỉ nhàn nhạt đáp:
“Liên quan gì đến cô?”
Rồi nắm chặt hai tay đang vùng vẫy của tôi.
Lười biếng nâng mi mắt lên.
“Nhưng tôi có cần nhắc nhở cô một chút không, Tô tiểu thư? Hôm nay cô dẫn theo một đám người đến khách sạn tìm tôi, suýt nữa còn phá cửa xông vào. Hành vi này có thể xem là xâm phạm quyền riêng tư và danh dự của tôi. Nhắn lại với người nhà cô đi, có lẽ chúng ta sẽ gặp nhau trên tòa án đấy. Chúc cô tự lo cho bản thân thật tốt.”
Nói xong, cậu ấy không cho đám người kia cơ hội phản ứng, trực tiếp đóng sập cửa lại.
“Này, Tần Vọng…”
cậu ấy buông tôi ra, lao thẳng vào phòng tắm.
Ngay sau đó, tiếng nước ào ào vang lên.
Tôi chột dạ hẳn.
Lúc trước, người đó đã cam đoan với tôi rằng loại thuốc này có tác dụng cực kỳ mạnh mẽ, hiệu quả vô cùng rõ rệt.
cậu ấy nhịn lâu như vậy, chắc chắn bây giờ đang rất khó chịu.
Cảm giác tội lỗi này kéo dài đến khi cậu ấy bước ra. Tôi chợt nghe thấy tiếng lòng của cậu ấy :
【Biết trước thuốc mạnh như vậy thì đã không đưa cô ấy loại này rồi.】
【May mà cô ấy tin lời tôi nói, chọn cách hạ thuốc để dụ dỗ tôi. Tiểu Miêu Miêu đúng là thèm khát cơ thể tôi mà!】
Tôi sững sờ tại chỗ.
Quyết định hạ thuốc này, vốn dĩ là do một người bạn trên mạng xúi giục tôi.
Thuốc cũng là lấy từ chỗ hắn.
Thậm chí, để phòng tôi làm hỏng chuyện, hắn còn giúp tôi lên kế hoạch tỉ mỉ.
Dù sao từ nhỏ tôi cũng không thông minh lắm, cứ ngoan ngoãn làm theo lời hắn dặn là được.
Lúc đó tôi còn nghĩ, người này cũng tốt thật đấy!
Bây giờ nghĩ lại, hóa ra tất cả đều là do hắn tự biên tự diễn!
Còn lừa của tôi 500.000 tệ nữa!
“Tần Vọng!”
Tôi phẫn nộ tột cùng.
Nghiến răng ken két.
Xông lên đè cậu ấy xuống đất, giận dữ gằn từng chữ:
“Đồ chó xấu xa này!”
“Trả tôi 500.000 tệ!”
Cơ thể cậu ấy khựng lại.
“500.000 tệ gì?”
【Cô ấy không lẽ biết rồi?】
【Không thể nào, với cái IQ mà mua hoa hồng lẻ 30 tệ một bông, nhưng nhất quyết bỏ 100 tệ để mua ba bông của cô ấy á?】