Nghe   là  tranh giành nhà với họ, rõ ràng là  mợ  trở nên  thiết hơn với  nhiều, mở lời hỏi chuyện Chu Vĩ khởi nghiệp. Khi họ    rằng địa chỉ của công ty ở trung tâm thành phố thì liên tục trầm trồ.
 
"Cái Địch ghê thật đấy! Trong nhà sắp  sinh viên đại học đầu tiên , đến lúc đó,  thể đòi tiền sính lễ nhiều hơn các cô gái bình thường mấy chục nghìn tệ đấy." Mợ    mà  trong tiếc nuối: "Thật đáng tiếc, ngày xưa Diệu Tổ chỉ thiếu mấy điểm. Bình thường, khi thi thử thì thằng bé luôn  trong tốp đầu, đến khi thi đại học  chỉ  hơn bốn trăm điểm, còn nhất quyết  chịu học . Mà  đến khả năng học hành của Chiêu Địch nhà  thì vẫn là theo gen nhà họ Triệu chúng . Hồi đó, năm nào chị cả cũng  nhất lớp, lúc   học, các thầy cô còn  nhắc đến chị đấy."
 
Nghe đến đây, gương mặt của   tỏ   chút thất vọng, lông mày rũ xuống.
 
"Con gái học giỏi đến mấy thì  ích gì, chẳng   làm nên chuyện vẫn là đàn ông ." Cuối cùng thì ông ngoại -   đến đây cả nửa ngày - cũng mở miệng : "Cũng chính vì hồi đó nó học giỏi quá nên mới cướp hết vận may đường học hành của thằng Út nhà . Tôi thấy Chiêu Địch cũng cướp hết vận may đường học hành của Diệu Tổ ."
 
"Chuyện đúng là như . Hồi Chiêu Địch   học, Diệu Tổ là  một của lớp, các thầy cô đều tranh  lau đít, xi tiểu cho nó, mong  ké chút vía của thủ khoa." Bà ngoại cũng phụ họa theo. 
 
Nói đến đây, ngay cả ánh mắt mợ   cũng biến thành ánh mắt  kẻ trộm đánh cắp vận may của  khác.
 
"Phán Đệ , mày mắc nợ em trai mày cả đời  đấy  ? Đừng  là một căn nhà, cho dù là bảo mày cắt thận bán m.á.u thì mày cũng  trả hết ơn nghĩa của em trai mày . Ngày , nếu    em trai mày thì   bây giờ mày đang ở xó xỉnh nào ."
 
Mẹ      thì cũng  phản bác, chỉ     mà gật đầu, vẻ mặt cảm kích  rơi nước mắt. Đặc biệt, khi  đến "xó xỉnh", bà  càng xúc động đến mức  quỳ xuống, kéo   và bày tỏ: "Em trai, em dâu yên tâm, dù Chiêu Địch  bay cao bay xa đến mấy cũng là cho Diệu Tổ, Diệu Tổ mới là cái gốc của nhà ."
 
Tôi  bên cạnh, tự ăn cơm,  cẩn thận  em họ làm rơi đũa. Khi cúi xuống ,  lúc   thấy  họ cọ chân với đùi của Chu Vĩ, còn tay của Chu Vĩ thì đang vuốt ve đùi em họ.
 
Tôi  thể tin nổi mà chớp mắt mấy cái. Phải  là, Chu Vĩ thực sự  sức hấp dẫn khó tin đối với những  bên phía  .
 
Trên bàn,     đưa tay véo thịt ở eo , ép   bày tỏ thái độ. Tôi đau đến mức nhe răng nhưng vẫn : "Anh Chu Vĩ, tại    đặt tay lên đùi em họ? Anh họ, chân  ngứa lắm ? Sao  cọ đùi giữa hai chân của  Chu Vĩ ?"
 
Bàn ăn lập tức chìm  im lặng. Mẹ  phản ứng nhanh nhất, tát một cái  mặt : "Nói linh tinh cái gì đó,   rõ thì móc mắt  . Nếu  linh tinh mà để  ngoài   thì  trai và em gái của mày  làm  thế đây?"
 
Thì  bà cũng  danh tiếng quan trọng đấy ? Tôi thầm lạnh lùng “hừ” trong lòng, nhưng ngoài mặt,   tủi  : "Mẹ, con sai ! Con chỉ sợ  con học  mà hôn môi đàn ông khác thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/sau-khi-me-toi-nhan-nhan-vien-ban-thuc-pham-chuc-nang-lam-con-trai/chuong-3.html.]
 
"Vương Lượng! Không    đoạn tuyệt với đàn ông bên ngoài  ?" Mợ  bùng nổ, thẳng thừng xông lên đánh  .
 
Bữa cơm kết thúc bằng việc ai nấy đều  thương tích.
 
Không thể động đến căn nhà,   đành  bán ba món vàng cưới mà bố  mua cho bà khi kết hôn và những món nội thất cũ trong nhà. Tôi cũng nhân cơ hội đó mà trở  trường.
 
Một tuần  kỳ thi đại học,  về nhà một chuyến. Trước đó,   nhờ cô Lục tìm giúp một công ty môi giới, và họ  tìm  một  mua thích hợp – một gia đình  bốn đứa con trai, tổng cộng là năm  đàn ông khỏe mạnh.
 
Đối với  khác thì  lẽ  , nhưng đối với  , sức uy h.i.ế.p của gia đình   thua kém một đội quân. Bây giờ, bốn  con trai nhà họ sắp kết hôn cả, chỉ cần căn nhà   vấn đề gì và đương nhiên giá cả hợp lý thì họ  thể khiến cho “căn nhà   vấn đề gì”.
 
May mắn là   kịp tiễn những  đến xem nhà   khi   về,  may là   bắt quả tang.
 
"Mẹ, dạo   Chu Vĩ  đến ?" Thấy kệ giày  xáo trộn,  vội vàng chuyển chủ đề.
 
Nghe ,   cũng  còn sức để quan sát nữa, : "Anh trai con đang bận mở công ty để làm ông chủ lớn mà! Con về đúng lúc đó,  mua gà ác tươi về hầm canh cho  con, con làm giúp  . Tuyệt đối   uống trộm, mở công ty là chuyện lớn, nhỡ  dính  vận xui của phụ nữ thì  gặp xui xẻo."
 
Tôi thầm bĩu môi. Nếu phụ nữ  vận xui thì đàn ông  sinh  từ cơ thể họ họ càng nên  xui xẻo chồng chất, đáng lẽ còn  nên  sinh   đời mới đúng.
 
"Sau khi kỳ thi đại học của con kết thúc thì trường sẽ phát học bổng thật đấy ạ." Tôi vội vàng gật đầu, cam đoan với bà: "Vừa  kết quả thi là phát ngay ạ."
 
Thấy bà  hài lòng,  mới thở phào nhẹ nhõm. Ngày ,  khi bố mất, bà vốn    tiếp tục  học, nhưng vì tổ dân phố đến kiểm tra nên mới miễn cưỡng để  học hết chín năm giáo dục bắt buộc. Sau ,  học giỏi nên  học bổng, bà  mới miễn cưỡng cho   học cấp ba.
 
"Về trường thì nhớ quảng cáo đệm ngọc mà công ty  con nghiên cứu cho các bạn học của con nhé,  cho não của tụi con lắm đấy."