Sau khi kết hôn với Phật tử lạnh lùng - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-06-28 10:38:54
Lượt xem: 803

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3VZ0R3h4nW

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

7

Hôm sau khi tôi thức dậy, Cố Mặc đã ra ngoài rồi. Sau khi ăn sáng xong thì tôi đi thẳng đến nhà bạn thân.

Tôi vừa đến cổng lớn thì đã nghe thấy tiếng nói chuyện vọng ra từ bên trong.

"Cố Mặc và Tô Nguyệt cũng kết hôn lâu rồi mà bụng vẫn chưa có tin vui."

"Ai nói không phải chứ? Nhà nào cưới vợ mà chẳng phải để lại người nối dõi cho gia tộc… Đây đúng là hành động bất hiếu mà."

"Chậc chậc, không biết giới trẻ bây giờ nghĩ gì nữa hay là có ai có vấn đề gì về sức khỏe."

"Nhà họ Cố cũng là gia đình có tiếng tăm, nếu người vợ này thật sự không được thì thật ra muốn đổi một người khác cũng không quá khó khăn phải không?"

...

Tôi đứng ở cửa nghe những lời nói ấy thì nhất thời tiến không được mà lùi cũng không xong.

Lúc này, tôi tủi thân đứng yên tại chỗ…

Chẳng lẽ tôi còn có thể tự mình sinh ra được chắc?

Trong lúc mấy người thân đó đang trò chuyện thì mẹ chồng tôi bỗng nhiên chú ý đến tôi đang đứng ở cửa.

Bà liếc mắt nhìn những người thân lắm lời kia một cái rồi vội vàng bước nhanh đến chỗ tôi mà thân mật khoác tay tôi: "Tô Nguyệt, họ nói linh tinh đấy, con đừng để bụng nhé."

Bố chồng tôi cũng ở bên cạnh tiếp lời: "Đúng vậy, đúng vậy, về chuyện này chúng tôi không có suy nghĩ nhiều. Dù sao bây giờ người trẻ đều có chủ kiến riêng, có con hay không đều được. Hơn nữa chúng tôi đều biết trách nhiệm không có con không phải ở Tô Nguyệt mà cũng là lỗi của Cố Mặc."

Tôi nhìn vẻ mặt hòa thuận của bố mẹ chồng thì lòng bỗng thấy ấm áp.

Dù sao tôi cũng rất rõ bố mẹ chồng đều rất mong có cháu.

Mỗi khi họ nhìn thấy trẻ con thì sự yêu thích và ngưỡng mộ lộ rõ trên mặt họ tuyệt đối không phải giả vờ.

Vậy nên lúc này họ có thể nói ra những lời như vậy với tôi, tôi cũng biết họ thực sự yêu quý tôi và coi tôi là người một nhà nên mới có thể nói đỡ cho tôi vào lúc này.

Sau khi nghe xong câu trả lời của bố mẹ chồng thì bạn thân tôi cũng thật lòng mỉm cười.

Tôi nhìn cảnh tượng này thì thầm hạ quyết tâm.

Cho dù Cố Mặc thật sự có vấn đề gì thì tôi cũng sẽ không rời không bỏ.

Dù sao tôi thật sự rất thích nhà này.

8

Lần này, trước khi Cố Mặc về nhà, tôi đặc biệt chuẩn bị một bữa tối đơn giản và sau khi anh ấy bước vào cửa thì tôi chủ động tiến lên giúp anh ấy cởi áo khoác và lấy cặp tài liệu.

Tôi đặt đồ xuống rồi nhón chân ôm anh ấy một cái thật chặt: "Anh vất vả rồi."

Khoảnh khắc tôi ôm lấy anh ấy, người đàn ông cứng đờ trong giây lát.

Trong vòng tay anh ấy, tôi nghe tiếng nhịp tim mạnh mẽ và rắn rỏi của anh ấy thì bỗng có một cảm giác an tâm khó hiểu, đồng thời cũng nói ra suy nghĩ trong lòng tôi: "Bất kể xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ không rời xa anh, vĩnh viễn không bao giờ."

Vốn dĩ người đàn ông đã cảm thấy khó hiểu nhưng giờ nghe lời tôi nói thì lông mày khẽ nhíu lại: "Em làm sao vậy? Chẳng lẽ đã làm chuyện gì có lỗi với anh sao?"

Mà lúc này, tôi hoàn toàn chìm đắm trong thế giới riêng của mình, thậm chí vì đau lòng cho anh ấy mà nước mắt đã trào ra: "Em biết hết rồi."

Hôm nay, bố mẹ anh ấy đều nói không sinh được con không phải lỗi ở tôi, vậy thì rõ ràng anh ấy có vấn đề rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/sau-khi-ket-hon-voi-phat-tu-lanh-lung/chuong-4.html.]

Thì ra việc anh ấy trở thành Phật tử giới thượng lưu Bắc Kinh không phải là tự nguyện mà là vì có lý do bất đắc dĩ.

Trong những năm qua, anh ấy nghe người ta gọi bản thân là Phật tử thì trong lòng chắc cũng khổ tâm lắm.

Anh ấy nghe tôi khóc nấc, đôi môi mỏng cũng bất lực mím thành một đường thẳng, vừa định mở lời thì điện thoại trong túi quần anh ấy bất ngờ reo lên.

Anh ấy lạnh lùng nghe điện thoại: "Ừm, tôi biết rồi."

Anh ấy cúp điện thoại xong thì nghiêm túc nhìn tôi: "Công ty có chút việc, anh ra ngoài một lát, tối về sẽ nói chuyện với em tiếp."

Mắt tôi đẫm nước mắt mà nhìn theo bóng dáng anh ấy ra khỏi cửa, lòng vẫn tràn đầy sự đau lòng.

Không lâu sau khi Cố Mặc rời đi, tôi cũng nhận được điện thoại của bạn thân.

"Tô Nguyệt, còn nhớ lần cậu nhờ tớ đi khám sức khỏe không?"

"Ừm." Khi tôi gật đầu thì trong lòng bỗng thấy rất hụt hẫng.

Có vài chuyện tuy đã biết kết quả nhưng nghe thêm một lần cũng chỉ là rắc muối vào vết thương mà thôi.

Bạn thân bên kia tiếp tục nói: "Tin tốt đây, anh trai tớ không có vấn đề gì cả."

Tôi nghe được tin tức này thì đầu óc trống rỗng vài giây.

Sau đó tôi lập tức được thay thế bằng một trận mừng rỡ.

Sau khi tôi cúp điện thoại với bạn thân thì cầm áo khoác lên và gọi một chiếc xe ra ngoài.

Tôi đi thẳng đến Tập đoàn Cố thị, nóng lòng muốn báo tin mừng trời giáng này cho anh ấy.

Khi tôi đến bên ngoài văn phòng tổng giám đốc thì bỗng nhìn thấy bóng dáng cao ráo và tuấn tú từ xa.

Tôi vui vẻ nhếch môi, nóng lòng bước đến chỗ anh ấy nhưng vừa đi đến gần, tôi mới phát hiện đối diện anh ấy đang đứng một người phụ nữ xinh đẹp với dáng người thon thả.

Đối phương mặc một bộ trang phục công sở, chắc hẳn là thư ký của Cố Mặc.

"Nếu tái hôn thì mọi chuyện sẽ rắc rối hơn nhiều."

Trên mặt thư ký lộ vẻ mặt sùng bái: "Chuyện này ngài đúng là có lòng rồi."

"Chuyện cầu hôn là đại sự cả đời, không thể lơ là được."

...

Từng câu từng chữ dội vào tai tôi, một luồng khí lạnh dần dâng lên từ lòng bàn chân rồi lan khắp cơ thể tôi.

Tôi hít một hơi khí lạnh vào, nước mắt không biết từ bao giờ đã trào ra khỏi khóe mắt tôi…

Tôi vì mất thăng bằng mà bước chân bất giác lùi lại.

Tôi sợ cảnh tượng chật vật này của bản thân sẽ bị anh ấy phát hiện nên chật vật chạy đi.

Trên đường đi, tôi cảm nhận nước mắt không ngừng tuôn rơi và khi gió lạnh lướt qua, làm tôi đau buốt cả má.

Nhưng dù tôi có đau đến mấy thì lúc này cũng không thể sánh bằng nỗi đau trong trái tim.

Thì ra anh ấy vẫn luôn không có bất kỳ vấn đề gì mà cũng không phát sinh quan hệ với tôi chỉ vì không thích tôi mà thôi.

Trong lòng anh ấy vẫn luôn có người khác và anh ấy chỉ đang giữ thân như ngọc vì một người khác mà thôi.

 

Loading...