Lời giường, nam nhân một nửa là nhiều. Huống hồ vốn hận nàng, lỡ như nổi giận mà lật bài, toạc hết chuyện thì ?
Trong lòng Ngu Phi rối như tơ vò, siết chặt lòng bàn tay, cắn răng, đột ngột quỳ xuống “phịch” một tiếng.
“Thưa nương nương, dân nữ nguyện ý khai hết tất cả.”
“Ồ?” Hoàng hậu tỏ vẻ kinh ngạc, Cảnh Thương với vẻ hứng thú.
Cảnh Thương giận đến tím mặt, trừng mắt Ngu Phi, trầm giọng : “Trước mặt mẫu hậu, mong nàng cẩn trọng lời .”
Ngu Phi một cái, thấy khó hiểu. Rõ ràng là cứ im lặng mãi, nàng vì bất đắc dĩ mới gánh, thế mà còn tỏ vẻ tức giận?
cũng hẳn là tức giận, trong ánh mắt còn xen lẫn lo lắng nữa kìa.
Lo nàng ép cung mà tự thú, đến lúc chuyện cổ trùng vỡ lở thì cũng cứu nổi? Hay là sợ nàng sự thật, khiến mẫu hậu từng một nữ nhân xoay như chong chóng mà cảm thấy mất mặt?
Ngu Phi nghiêng về vế hơn.
Vào cung mới thấy, quả thực là một Thái tử khen ngợi, vì nàng mà khiến phụ mẫu thất vọng cũng là điều dễ hiểu.
Quan trọng hơn, nàng tự hỏi với lòng , nàng thể động tình với một từng làm nhục và lừa gạt . Tin chắc Cảnh Thương cũng .
Nghĩ , nàng liền với Hoàng hậu: “Những lời , nào là cướp Thái tử, khiến ngài mất trí nhớ, còn giả làm ân nhân cứu mạng của ngài là thật. rằng tiểu nữ định làm điều bất chính, thì đánh gãy chân điện hạ, là bịa đặt.”
Hoàng hậu khẩy, Cảnh Thương đầy chế nhạo. Cảnh Thương khẽ nới lỏng tay đang cầm chén , như thể trút gánh nặng trong lòng.
Ngu Phi tiếp: “Dân nữ từ nhỏ tính khí phần kiêu ngạo, lúc đó thấy điện hạ tuấn tú bèn chữa thương cho ngài giữ chơi cùng, ai ngờ đó ngài thèm để ý đên dân nữ. Một xô đẩy, cẩn thận khiến ngài ngã đập đầu mới mất trí nhớ. Sau đó lừa ngài là do dân nữ nhặt vực sâu.”
Nàng đến đây thì phần hoảng hốt: “ việc đánh gãy chân Thái tử thật. Khi dân nữ cướp ngài về, chân ngài thương . Còn chuyện bất chính … nương nương, dân nữ đến tháng Chín mới cập kê, tháng Mười theo điện hạ. Khi vẫn còn giữ ngọc tiết, tuyệt đối loại con gái liêm sỉ như lời đồn.”
Nói xong, nàng còn nháy mắt hiệu cho Cảnh Thương lên tiếng phối hợp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh/chuong-54-sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh.html.]
Cảnh Thương gật đầu: “ là như .”
Hoàng hậu nhạt: “Vậy mà lúc nãy con còn dám Nhị tiểu thư nhà họ Ngu nhớ lầm ?”
Cảnh Thương khựng , trong mắt thoáng chút hổ vì vạch trần.
Ngu Phi vội đỡ lời: “Đều tại dân nữ. Biết phận thấp kém, xứng với điện hạ, khi cung cầu xin ngài đừng kể chuyện gặp gỡ xí lúc đầu cho ai , nhất là .”
Nàng làm bộ thẹn thùng: “Gái cũng gặp chồng, dẫn nữ để chút ấn tượng trong mắt . Ai ngờ bây giờ… mặt mũi gì cũng mất sạch …” Nói xong còn lấy tay che nửa khuôn mặt ngại ngùng.
Hoàng hậu nàng là một tiểu cô nương đáng yêu lanh lợi, líu ríu như oanh vàng, hoạt bát mà trong sáng. So với Cảnh Thương điềm tĩnh thì quả thật là trời sinh một đôi.
Bà lấy làm lạ hỏi: “Không ngươi ban đầu Kỳ Lân để ý ngươi ? Nó trúng ngươi từ khi nào?”
Ngu Phi liếc Cảnh Thương, chu môi đáp: “Ngài thấy sắc mà nổi lòng tham, về , tiểu nữ chơi với công tử nhà Thái thú Thục quận, còn Tam công tử nhà Thứ sử Kiếm Nam định tới nhà dạm hỏi, ngài nổi m.á.u ghen…”
“Ngu Phi!” Cảnh Thương vội cắt ngang, sợ nàng lỡ miệng thêm chuyện giường chiếu, bèn đánh trống lảng: “Hy vọng mẫu hậu từ nay đừng tin lời đồn nhảm, nhi thần cũng thích loại nữ tử lòng hẹp hòi ghen tuông.”
Ý Dương Chỉ cưới mà đuổi hết bên cạnh .
Hoàng hậu gật đầu: “Là mẫu hậu nghĩ nhiều. Còn Dương Chỉ, sẽ nhắc nhở nàng .”
Rồi như nhớ điều gì, dặn: “Hậu thế của Thái tử là việc lớn của quốc gia, Kỳ Lân, khi thành hôn chớ nên hành động tùy tiện.”
Cảnh Thương Ngu Phi, mỉm mà như : “Nếu nhi thần thực sự tùy tiện thì ?”
Hoàng hậu hiếm khi thấy chuyện kiểu thiếu niên ngông nghênh như , hiền hòa: “Mẫu hậu chẳng lẽ vì một nông nổi mà coi con của con là con hoang ?”
Cảnh Thương hiểu ý. Nếu Ngu Phi nhập cung phi mà thai phụ hoàng mẫu hậu cũng sẽ phản đối.
Sau khi hai rời , ma ma bên cạnh Hoàng hậu : “Thái tử vẫn giống hệt khi còn nhỏ, hễ dối mặt là tay nắm chặt.”