Kiều Tinh Thần cố gắng giữ bình tĩnh, đẩy cửa bước .
Trong phòng riêng trống trải và yên tĩnh, dường như thấy bóng dáng một ai.
Cô nghi ngờ bước trong.
Cánh cửa phòng riêng nhẹ nhàng đóng lưng cô.
Kiều Tinh Thần tò mò xung quanh, đột nhiên thấy một bức tranh treo tường.
Vừa thấy, Kiều Tinh Thần chỉ cảm thấy bức tranh vô cùng quen thuộc.
Đây là bức tranh cô vẽ!
Là tác phẩm cô vẽ khi thực tế ở một làng chài nhỏ ở nước ngoài.
Cô nhớ lúc đó, bức tranh một trường tiểu học gần làng chài giữ để phục vụ việc học tập. Sao xuất hiện ở đây?!
Kiều Tinh Thần bức tranh quen thuộc mắt, những ký ức cũ liên tục hiện về trong đầu.
lúc Kiều Tinh Thần đang ngẩn , một giọng đàn ông đột nhiên vang lên từ phía .
"Thế nào? Em nhớ , Tinh Thần?"
Kiều Tinh Thần tiếng đầu , lập tức thấy bóng dáng Kỷ Tử Dục.
Kỷ Tử Dục mặc vest cao cấp, tóc cũng chải chuốt gọn gàng, là cố tình ăn diện khi đến.
"Anh là ai?" Kiều Tinh Thần chớp mắt, luôn cảm thấy đàn ông trông vẻ quen thuộc.
Kỷ Tử Dục khẽ cong khóe môi, chậm rãi : "Anh tên là Kỷ Tử Dục. Nhiều năm ở làng chài nhỏ đó, em cứu khi thương, còn quản ngại khó khăn chăm sóc một thời gian dài."
Nghe những lời , Kiều Tinh Thần chợt bừng tỉnh.
"Thì là !" Vẻ mặt cô hiện lên sự ngạc nhiên: "Lúc đó đột nhiên biến mất, em tìm lâu. May mà vẫn còn sống. Anh thương nặng như , em thực sự lo lắng lành ít dữ nhiều."
Kỷ Tử Dục thấy vẻ mặt vui mừng của Kiều Tinh Thần, trong lòng dâng lên từng đợt rung động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/sau-khi-cuoi-chop-nhoang-phat-hien-chong-la-ty-phu-giau-mat-kieu-tinh-than-luc-dinh-kieu/chuong-280-cuoi-anh-nhe.html.]
Anh kiềm chế hít một thật sâu, kìm bước đến gần Kiều Tinh Thần.
"Tinh Thần, những năm qua cũng luôn tìm em. Anh báo đáp em, nên mới đặc biệt trở về Kinh Châu. Có thể gặp em, thực sự vui."
Giọng điệu của Kỷ Tử Dục khó nén sự xúc động.
Kiều Tinh Thần mỉm : "Em cũng vui khi gặp ."
Dừng một chút, cô nghiêm túc : " thể sống là , em cần báo đáp gì cả."
Nói đến đây, Kiều Tinh Thần đại khái hiểu rõ chuyện tối nay.
Cô bất lực nhẹ, khẽ : "Vậy thì đơn hàng năm triệu tối nay là thù lao cố ý trả cho em để báo đáp em ?"
Kỷ Tử Dục lẽ chính là thiếu gia Kỷ mà trợ lý Kỷ nhắc đến.
Kiều Tinh Thần tiếp lời: "Em thực sự cần báo đáp gì cả. Nếu thực sự coi trọng thiết kế của em thì mau hủy đơn hàng ."
Kỷ Tử Dục sâu Kiều Tinh Thần, từng chữ từng câu vô cùng trịnh trọng.
"Không, nhất định báo đáp em. Em là ân nhân cứu mạng của , nếu em, c.h.ế.t từ lâu . Hơn nữa..."
Anh đột nhiên dừng , tình cảm giấu kín trong lòng nhiều năm lúc .
Lúc đó thương nặng, còn tưởng sống nổi.
Thế nhưng một , ngày đêm động viên bên tai, vực dậy tinh thần.
Rõ ràng đối với cô, chỉ là một xa lạ gì.
Kiều Tinh Thần đột nhiên im lặng, cảm thấy kỳ lạ nhưng vẫn tiếp tục từ chối.
"Anh Kỷ, em thực sự cần làm gì cả. Lúc đó cứu , em chỉ hy vọng sống sót, ý nghĩ nào khác."
Kỷ Tử Dục bước đến gần Kiều Tinh Thần, chút do dự : "Tinh
Thần, em gả cho nhé? Anh em trở thành phụ nữ hạnh phúc nhất Kinh Châu."
Lời thốt , Kiều Tinh Thần kinh ngạc, suýt chút nữa sặc.