Tô Thịnh Lâm thấy khác thường, hỏi: "Sao ?"
Tôi chỉ nhẹ chiếc xe, giọng run: "Chiếc Bentley ..."
"Bentley ?" Tô Thịnh Lâm càng thắc mắc, . "Đây là xe của Diệp Doãn Đường, vấn đề gì ?"
Diệp Doãn Đường...
Tôi nhớ , đó là chủ tịch Diệp Thị truyền thông, kế thừa mới của gia tộc Diệp.
Tôi nhớ Giang Hải Dương từng , đám cưới Cố Yến Khanh, Tô Thịnh Lâm dùng thiệp mời của Diệp Doãn Đường để tham dự.
Tức là, hôm đó và Cố Yến Khanh cãi , đều Diệp Doãn Đường chứng kiến.
Không thấy gì, "xác nhận" với Tô Thịnh Lâm .
Nếu thì...
Đầu ong ong, trời ơi - làm đây?
"Giang Vãn? Giang Vãn?" Tô Thịnh Lâm gọi hai tiếng, lo lắng hỏi. "Sao ? Cô quen Doãn Đường? Anh bắt nạt cô ?"
"Không , chuyện đó—" Tôi vội vàng lắc tay, bước tiếp nhưng nhịn liếc Tô Thịnh Lâm vài .
Trong lòng thầm cầu nguyện, đêm đó lái chiếc Bentley Diệp Doãn Đường.
Tiếc , lời cầu nguyện của thành hiện thực.
Tô Thịnh Lâm thấy sắc mặt kỳ lạ, dường như gì đó nhưng ngập ngừng, một lúc mới hỏi: "Gần đây cô gặp Doãn Đường ?"
Nghe , lập tức hiểu chuyện.
A— Tôi chỉ biến mất khỏi nơi ngay lập tức, bao giờ gặp nữa.
"À... Diệp thiếu gì với ?" Sau phút bối rối, quyết định mở lời thẳng thắn.
Tô Thịnh Lâm khẽ mím môi, gương mặt thanh tú lướt qua một vẻ gì đó mơ hồ e thẹn.
"Ý cô là— lúc cô cãi với Cố Yến Khanh, rằng cô ngủ với , còn ngủ nhiều ?"
Chân khụy xuống, suýt nữa thì ngã.
...
...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/sau-khi-bi-phan-boi-truc-ma-tong-tai-doat-lai-toi/chuong-74.html.]
"Coi chừng!" May Tô Thịnh Lâm kịp thời đỡ lấy .
Mặt đỏ bừng, cả như bốc lửa, vững vội buông tay .
"Tô , xin ... lúc đó Cố Yến Khanh chọc giận đến mức đầu óc cuồng, buột miệng bậy, ngờ trùng hợp đến thế, để bạn của thấy."
Quả nhiên họa từ miệng mà , giờ hối hận cũng kịp.
"Haizz..." Tô Thịnh Lâm thở dài, ánh mắt đầy bất lực. "Tôi hiểu nỗi khổ của cô, nhưng Doãn Đường , đêm đó gọi điện hỏi con gái ngủ , còn đối phương khen trai 'làm' giỏi... Lúc đó cũng choáng váng."
Trời ơi—
Nếu lúc hiệu ứng đặc biệt, chắc chắn sẽ biến thành một bộ xương đen xì nổ tung, bốc khói vỡ làm đôi ngã xuống.
"Tôi hỏi từ , bảo chính trong cuộc , còn tin, tưởng đùa." Tô Thịnh Lâm , ánh mắt ánh lên nụ , gương mặt càng thêm e ấp. "Hôm nay mới dối."
"Tô , thật sự xin , ngờ —" Một tay ôm trán, bối rối đến mức chỉ chui xuống đất, nhưng vẫn giải thích cho rõ ràng, trả sự trong sạch cho .
"Hôm đó là sinh nhật , tổ chức ở nhà bà ngoại, Cố Yến Khanh cũng đến nhưng đuổi , nhưng cứ canh lầu, lúc xông kéo kéo đẩy đẩy. Anh cũng chuyện say rượu đêm hôm , canh cả đêm nhà , thấy cũng về, nên nghĩ với ..."
"Dĩ nhiên chúng trong sáng, nhưng cứ khăng khăng cho rằng chúng làm gì đó, tức quá liền thuận miệng theo, còn thêm mắm thêm muối... Tôi chỉ là, trong lòng bực bội, đả kích một trận, để dám quấy rầy nữa..."
Tôi lắp bắp kể sự việc, ngượng đến mức gãi đầu gãi tai. "Lúc , lên xe mới phát hiện ở xe bên cạnh, lúc đó đầu óc ong ong, nghĩ 'tiêu tiêu ', nhưng nghĩ ai cũng quen ai, cả... Chiếc xe đó , tình cờ thấy biển , dễ nhớ... chính là chiếc Bentley 66688, ngờ là xe của Diệp thiếu, bạn ..."
Tô Thịnh Lâm vẫn giữ nụ môi, kiên nhẫn lảm nhảm hết câu chuyện.
"Thì là , đúng là trùng hợp thật." Anh gật đầu, hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.
Rồi chuyển giọng: " cô một mũi tên trúng hai đích, chỉ đả kích Cố Yến Khanh, mà còn khiến thanh danh của ..."
Anh dừng , nụ trở nên phức tạp. "Haizz... Diệp Doãn Đường nhạo cô gái ngủ dám nhận, chắc là cô gái chịu trách nhiệm, thật sự..."
Anh hết câu, lắc đầu bật , vẻ mặt như kẻ mất hết thể diện, bất lực đến cực điểm.
Tôi xong, đầu óc càng thêm rối bời: "Vậy... làm ? Hay giải thích rõ với Diệp thiếu?"
"Cô định giải thích thế nào?"
"Nói rằng chúng gì, ngủ với , cũng ngủ với ."
"Con gái giải thích chuyện , chẳng càng khiến trở thành kẻ hèn?"
"Vậy..." Tôi suy sụp, ngượng đến mức thể chịu nổi, "Vậy làm đây?"
Đang lúc hai đau đầu, bỗng một giọng vang lên: "Thịnh Lâm, đích đón quý khách, tiểu thư danh giá nào khiến coi trọng thế?"