Khả Lê đầu , trừng mắt .
Triệu Mộc Lăng như thấy, chỉ , gì.
"Tốt quá, chồng con trai quá chứ. Ta , con bé tâm địa lương thiện, nhất định sẽ hậu phúc!"
Dì ngoại Triệu Mộc Lăng, càng càng ưng ý.
"Thôi , con thăm bà ngoại thì nhanh . Xuống núi về, đến nhà dì ngoại ăn bữa cơm, uống chén !"
Dì ngoại vẫy tay với hai , về nhà.
Khả Lê vẫy tay với dì ngoại, đó mới , trừng mắt Triệu Mộc Lăng.
"Đưa ba lô cho , tảo mộ bà ngoại, đừng theo nữa, đợi ở đây ."
Cô , vươn tay định tháo ba lô lưng Triệu Mộc Lăng.
Ai ngờ Triệu Mộc Lăng nghiêng một cái, tránh bàn tay vươn tới của Khả Lê.
"Tôi cùng cô."
"Không thích hợp , mau đưa ba lô cho ."
"Tôi thích hợp là , thôi."
Triệu Mộc Lăng một tay kéo quai ba lô, dáng vẻ kiên quyết buông tay.
Khả Lê còn cách nào khác, đành mặc kệ .
Mộ bà ngoại cô ở gần ngôi nhà cũ của cô, hai bộ hơn mười phút thì đến nơi.
Mộ bà ngoại sạch sẽ hơn cô tưởng, Khả Lê cũng là ai dọn dẹp.
Thực cô bao giờ tảo mộ cho ai, cũng làm thế nào.
Cô chỉ bày những thứ mua từ cửa hàng hương khói , đốt một ít tiền giấy theo lời ông chủ.
Triệu Mộc Lăng một bên .
Sáng sớm xuất phát, còn chuyện quan trọng mà Khả Lê rốt cuộc là chuyện gì.
Vừa mới , cô đến cúng bái bà ngoại của .
Sương mù núi ngày càng dày đặc, Khả Lê chỉ im lặng đốt tiền giấy.
Sau đó cô đến đầu mộ, nhổ cỏ chuyện.
"Bà ơi, con nhiều năm về thăm bà, bà trách con ..."
Mặc dù cô cố gắng kìm nén những giọt nước mắt đang chực trào , nhưng lời ,Cô vẫn nghẹn ngào...
Nếu Triệu Mộc Lăng ở đây, lẽ bây giờ cô thành tiếng ...
Lúc , cô chỉ thể nén tiếng nức nở trong cổ họng, mặc cho nước mắt chảy dài mặt.
Đột nhiên, Triệu Mộc Lăng lấy ba nén hương từ những thứ Khả Lê mang đến.
Sau khi thắp hương, quỳ xuống cắm hương đất mộ.
"Bà ngoại, hôm nay cháu đến mang quà cho bà, nhất định sẽ bù đắp."
Khả Lê đang nhổ cỏ mộ ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ thấy hình cao lớn của Triệu Mộc Lăng quỳ mộ bà ngoại, vẻ mặt trang nghiêm.
Lý do hôm nay cô cho Triệu Mộc Lăng theo là vì cô đến viếng mộ.
Cô sợ theo, khi phát hiện là đến viếng mộ, sẽ cảm thấy xui xẻo.
Không ngờ, khi cô đến viếng mộ, hề tránh né mà còn đến thắp hương cho bà ngoại...
THẬP LÝ ĐÀO HOA
Không lâu , trời âm u.
Trên đường về làng, trời bắt đầu mưa.
Lúc đầu những hạt mưa còn lất phất, đến khi họ về đến làng thì mưa lớn hơn.
Trong cặp của Khả Lê mang theo một chiếc ô, nhưng vì mưa khá lớn và đường cũng trơn trượt, cuối cùng họ vẫn chọn đến nhà dì ngoại để trú mưa , nghĩ rằng đợi mưa nhỏ hơn sẽ về thị trấn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/sau-ba-nam-xa-cach-anh-ay-da-hoi-han-khi-ly-hon/chuong-87-cung-bai.html.]
Nhà dì ngoại còn một ông lão, là chồng của dì ngoại.
Ông lão ít , thấy Khả Lê và Triệu Mộc Lăng, chỉ lịch sự một cái nhà, bận rộn với công việc của .
Dì ngoại thấy Khả Lê và Triệu Mộc Lăng đến chơi, vui mừng.
Bà lập tức lấy một chiếc ghế gỗ từ trong nhà, bảo họ xuống nghỉ ngơi, nhà.
Khả Lê và Triệu Mộc Lăng cạnh chiếc ghế dài, ngẩn mưa rơi lất phất ngoài hành lang.
Hôm qua cô lo lắng hôm nay sẽ mưa, dự báo thời tiết cũng chỉ trời âm u, ngờ đến chiều mưa thật.
Cô đầu Triệu Mộc Lăng đang cạnh , lông mày tự chủ nhíu .
Đã bảo đừng theo, đừng theo!
Nếu trời cứ mưa mãi, thì việc xuống núi sẽ phiền phức.
Một cô thì , đằng còn dẫn theo một công t.ử nhà giàu thành phố như ...
"Tiểu Lê , trưa ăn gì , mau gọi chồng con ăn chút gì ."
Đột nhiên, dì ngoại từ trong nhà , gọi Khả Lê và Triệu Mộc Lăng.
Khả Lê và Triệu Mộc Lăng , trong mắt cô đầy vẻ trách móc.
Ai bảo nhận là chồng cô chứ...
Bây giờ dì ngoại cứ mở miệng là gọi là chồng cô ...
"Không cần dì ngoại, chúng cháu đợi lát nữa xuống núi ăn."
Khả Lê cũng ngờ mưa giữ chân núi.
Thêm đó, buổi sáng Triệu Mộc Lăng làm phiền, trong lòng cô lo lắng, thế mà quên mua chút đồ ăn lót .
dù đói bụng, cô cũng tiện làm phiền dì ngoại nấu đồ ăn cho họ...
"Không cần gì mà cần, đồ ăn nấu xong , mau ăn ."
Khả Lê và Triệu Mộc Lăng , cả hai mới dậy nhà.
Vì trời mưa âm u, trong nhà chút tối.
Trên một chiếc bàn vuông cũ kỹ, đặt hai bát mì nấu chín, mỗi bát mì còn một quả trứng ốp la.
Thì , khi dì ngoại mang ghế cho họ, bà bếp nấu đồ ăn cho họ.
"Còn nữa, cơn mưa sẽ tạnh nhanh , thấy hôm nay các con xuống núi . Tối nay cứ ở nhà dì ngoại ."
Dì ngoại cạnh bàn, hai họ ăn mì, miệng cũng lẩm bẩm.
Nghe dì ngoại giữ họ ở , Khả Lê vội vàng xua tay.
"Không dì ngoại, chúng cháu nghỉ một lát sẽ xuống núi."
"Ngoài trời đang mưa, các con xuống núi kiểu gì. Trời mưa hơn nửa tháng nay , đường dễ ."
Dì ngoại thấy Khả Lê xuống núi, chút lo lắng .
"Không , chúng cháu sẽ chậm."
Khả Lê kiên quyết, trong lòng cũng nghĩ, dù thế nào nữa, hôm nay cũng xuống núi.
Nếu chỉ một cô thì còn dễ , bây giờ còn dẫn theo một Triệu Mộc Lăng, ở đây là điều thể...
Chưa đến việc phòng , một như Triệu Mộc Lăng làm thể quen sống ở một nơi hẻo lánh như thế ...
Dì ngoại thấy Khả Lê kiên quyết, khẽ lẩm bẩm bận rộn.
Khả Lê cũng gì nữa.
Cô Triệu Mộc Lăng một cái, đang cúi đầu chăm chú ăn mì trong bát.
Trước khi ăn, cô còn lo lắng sẽ chê đồ ăn của bà lão nông thôn nấu, ngờ ăn ngon lành, chắc là đói ...
Nghĩ đến lời dì ngoại đường xuống núi khó , thấy tiếng mưa ngoài trời dường như dấu hiệu tạnh, trong lòng cô dâng lên một nỗi lo lắng.
Cả hai đều đói bụng, nhanh ăn sạch bát mì dì ngoại nấu.