“Chị gái   ung thư tuyến giáp, thời gian  đang dưỡng bệnh trong bệnh viện,  lâu nữa cô  sẽ khỏe . Nếu hai   đến thăm, lát nữa  sẽ cho thư ký chuyển địa chỉ cho.” 
Tống Quang và Tống Minh  ngờ  chuyện  như , hai  kinh ngạc  , vẻ mặt  vẻ   cam tâm.
“Nếu   việc gì nữa, thì mời hai  về cho.” Tôi lạnh nhạt .
Tống Minh mấp máy môi, : “Chị dâu   bệnh,  các    thẳng ?! Cô giả chị  về thì tính là gì?! Cô  đó là lừa đảo !”
Tôi ngước mắt lên, khinh thường  cô .
“Một  phụ nữ  bệnh, tại    với chồng mà   với em gái? Tôi thấy các  mới nên tự kiểm điểm .”
Lời    , sắc mặt Tống Quang  trắng bệch.
Tống Minh vô lý : “Tôi mặc kệ, cái  của cô đúng là lừa đảo, chúng     thể kiện cô!”
Tôi : “Kiện ? Vậy yêu cầu của hai  là gì? Gia đình các   tổn thất gì ? Hay là hai   đòi   tiền   chi tiêu trong hai tháng nay?
“Vì   đến đây , thì để cái xe  đây .” Tôi  với Tống Quang.
Tống Quang cứng , lập tức : “Tôi   cô lừa đảo mà…”
Tống Minh  phục: “Cho dù cô  lừa tiền, nhưng hành vi  của cô là sai, nếu truyền  ngoài, danh tiếng của cô và uy tín của công ty các cô sẽ tan thành mây khói! Xem   còn ai mua đồ của các cô nữa!!”
“Em gái của doanh nhân nổi tiếng và  rể ở cùng … Hừ! Lấy tài khoản của  đăng tin  ngoài, chắc chắn sẽ lên top đầu!”
Lúc   còn cho rằng cô  chỉ là tam quan bất chính, ngang ngược tùy hứng,  ngờ  còn độc ác và tham lam đến !
Tôi xoa cằm : “Ồ,  ý của cô là…”
Tống Minh lạnh lùng hừ một tiếng, đắc ý : “Muốn  tha cho cô cũng , nhưng cô  để  làm  đại diện duy nhất cho dòng mỹ phẩm của công ty cô!”
Nói mới , khẩu vị của cô  cũng thật lớn.
Trong lúc Tống Minh hùng hồn tuyên bố, Tống Quang vẫn một mực im lặng, dường như  thăm dò giới hạn của .
Tôi đợi họ  xong, mới chậm rãi : “Cô Tống,    cô  hiểu luật pháp  , cho phép  nhắc nhở cô, văn phòng của   camera giám sát. Những lời cô    cấu thành tội tống tiền. Tiền hoa hồng cho  đại diện sản phẩm của công ty chúng  vượt quá một triệu tệ, cô  tội danh tống tiền với  tiền  sẽ   tù bao nhiêu năm ?
“Đến lúc cô  ngoài,  lẽ cũng  làm hot girl  nữa .”
Đồng tử Tống Minh co giật, cố gắng : “Cô đừng dọa ,    là  dễ  dọa ! Chuyện  nếu truyền  ngoài, cô chắc chắn sẽ tổn thất nhiều hơn !! Tôi tay trắng  sợ cô  giày !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/quay-tung-nha-chi-gai-song-sinh/chuong-9.html.]
Tôi im lặng: “Cô thật sự nghĩ  ?”
Tống Minh ưỡn mặt: “ !”
“Thực  những điều cô  , đối với … Thật sự  là gì cả. Tôi chỉ cần bỏ  một chút chi phí quan hệ công chúng, dẫn dắt dư luận, đại đa   thể tạo dựng một hình ảnh  , còn  thể giúp công ty tiết kiệm  một khoản chi phí tuyên truyền!
“Doanh nhân nhân ái,  đại diện sản phẩm  lương tâm, vì chị gái  ung thư mà giả làm  của đứa bé…”
Tôi  một từ, sắc mặt Tống Minh  tái  một phần.
Tôi lạnh lùng  nhạo, “Cô  thật sự nghĩ rằng   thể uy h.i.ế.p   chứ? Cô chắc chắn  đối đầu với một   tài sản lớn như  ? Cô  sợ  sẽ tận diệt ?!”
Tống Minh hoảng loạn, cắn chặt môi,  phịch xuống ghế sofa.
Thật là đồ ngu xuẩn!
Tôi  trở ,  sang Tống Quang, “Anh còn việc gì nữa ?”
Tống Quang miễn cưỡng nở một nụ , “Đừng thế chứ, dù  chúng  cũng là một gia đình, Tiểu Minh nó   chỉ  đùa thôi, cái đó… Hôm nay em còn về nhà ?”
“……”
Tôi mỉa mai , “Đến lúc  , lẽ    nên hỏi thăm tình hình bệnh tình của chị  ?”
Tống Quang đỏ mặt, , “Chị gái em… cô  thế nào ?”
Tôi  thẳng  mắt  , từng chữ  rõ, “Lúc  đang gian díu với cô hàng xóm, chị  đang làm phẫu thuật trong bệnh viện. May mắn , ông trời phù hộ  thứ đều thuận lợi, bằng   sẽ  tha cho !”
Tống Quang giật , vội vàng , “Em đừng  bậy! Anh  hề làm chuyện gì quá đáng!”
Tôi lấy  những bức ảnh độ nét cao do thám tử tư chụp từ trong ngăn kéo, ném thẳng  mặt   và Tống Minh.
“Anh nên cảm ơn trời đất, chị  vẫn còn sống khỏe mạnh, bằng   nhất định sẽ khiến   bại danh liệt!”
Tống Quang  những bức ảnh nhạy cảm  chụp trộm, vội vàng nhặt chúng lên.
“Cô xâm phạm quyền riêng tư!! Cô phạm tội ! Tôi sẽ kiện coi!” Anh   lời lẽ  suy nghĩ.
Tôi  nhẹ, “Hai  em nhà các  từ lúc  đây  liên tục đòi kiện ? Các  nghĩ   mấy lời   sẽ cho các  lợi ích gì ? Hay các  nghĩ  dễ  bắt nạt lắm?! Ai  cho các  cái ảo tưởng đó?!”
Tôi  xuống hai  họ từ  cao, “Tôi là Mộ Phong,   Trương Giai.
“Anh và  cũng  ở với  một thời gian, lẽ nào  vẫn  khôn  ?”