Cả ngày hôm nay, đều đắm chìm trong hạnh phúc vô bờ bến, ngoài trong lòng , thật sự khó để ý đến khác.
Diệp Mộ nhắm mắt dựa lòng , chút buồn ngủ, :
"Chẳng lẽ trong dự đoán của , em sẽ từ chối ? Nếu thích kiểu , chúng thể làm một nữa."
"Không thích." Tống Yến Châu buồn xoa xoa tóc cô, tại đột nhiên nhớ đến lời Ngô Nguyệt Anh , nhớ đến việc Diệp Mộ rằng cô tương lai.
Bàn tay ôm cô khỏi siết chặt hơn vài phần, nhỏ giọng :
"Thật khi gặp em."
Vừa cúi đầu nhẹ nhàng tựa Diệp Mộ, tràn đầy sự quyến luyến, Diệp Mộ cảm thấy dường như chút sầu muộn trong lời của , tuy rằng là từ mà , nhưng cô nghiêng , hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước, :
"Ngủ thôi."
"... Ừ."
Một lúc ...
Tống Yến Châu hỏi cô ngủ , Diệp Mộ đưa tay bịt miệng Tống Yến Châu, Tống Yến Châu c.ắ.n nhẹ tay cô, tự tiến cử:
"Có hát ru em ngủ ?"
Thậm chí Diệp Mộ còn mở mắt , vô tình từ chối: "Anh im miệng ."
Ban đầu cô sắp ngủ , Tống Yến Châu một câu đ.á.n.h thức cô dậy.
Nếu là Tống Yến Châu, dám làm phiền cô ngủ, cô sớm ném khỏi cửa .
Tống Yến Châu nữa, đợi đến khi cô ngủ say mới ôm cô lòng thêm vài phần, hai như thể ôm rời.
Sau khi ngủ say Diệp Mộ ít khi cử động mạnh, chỉ ngoan ngoãn dựa lòng , chỉ cần cẩn thận một chút, còn thể điều chỉnh tư thế của cô một chút, ví dụ như đặt một tay cô lên eo , v. v.
khi Tống Yến Châu ôm trọn cô lòng, dường như trong lòng chê ôm chặt, đưa tay lên ấn n.g.ự.c đẩy , Tống Yến Châu thuận thế nới lỏng một chút.
Thích mật với cô hơn một chút, nhưng cũng cô khó chịu.
Chăn ga gối đệm mùa đông vốn dày, Diệp Mộ ôm lòng, càng cảm thấy gò bó, đẩy mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, ai ngờ lâu quấn lấy.
Cô đang định đẩy Tống Yến Châu , trong lúc nửa tỉnh nửa mê liền thấy Tống Yến Châu bên tai :
"Mộ Mộ, đừng động đậy nữa."
Trong lúc mơ màng, Diệp Mộ mới nhớ đang ngủ cùng , chút mơ hồ đưa tay sờ soạng, đó nắm lấy tay , lẩm bẩm: "... Đừng chuyện."
Tống Yến Châu: "..."
***
Sáng hôm , tư thế của hai trở thành Diệp Mộ lưng về phía Tống Yến Châu, Tống Yến Châu vẫn duy trì tư thế ôm cô lòng, n.g.ự.c áp sát lưng cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/quan-hon-70-nha-nghien-cuu-khoa-hoc-bi-dai-lao-cung-chieu-thanh-tieu-kieu-the/chuong-423.html.]
Lúc trời vẫn sáng hẳn, Diệp Mộ cảm thấy gì đó đúng, dần dần tỉnh dậy.
Thời điểm đúng là lúc Tống Yến Châu thức dậy, mới mở mắt thấy Diệp Mộ vẫn còn mang theo giọng điệu ngái ngủ, :
"Thứ gì cấn em ."
Vừa cô đưa tay sờ soạng.
Tống Yến Châu lập tức lăn xuống giường, đắp chăn cho cô, động tác mạnh, tiếng động cũng khá lớn, dọa cho cơn buồn ngủ còn tan biến của Diệp Mộ lập tức biến mất.
Cô cũng đột nhiên dậy bóng đen đang mặc quần áo, :
"Sao ?"
"Khụ khụ..." Tống Yến Châu ho nhẹ hai tiếng, : "Thời gian còn sớm, em ngủ thêm một lát ."
Diệp Mộ há hốc miệng : "Vừa ..."
Vừa , cô bỗng nhiên hiểu , nghiên cứu về gen sinh học, đặc biệt là gen của con , thì chắc chắn vẫn một hiện tượng sinh lý tất yếu, dù cũng thể chỉ nghiên cứu bên trong mà biểu hiện bên ngoài, cần kết hợp cả bên trong và bên ngoài mới .
Cô im lặng một lát, nghĩ đến động tĩnh lớn như của , cũng ho nhẹ một tiếng, một câu mập mờ, càng khiến suy nghĩ lung tung:
"Ồ, em sờ thấy gì cả."
Bước chân khỏi cửa của Tống Yến Châu khựng , cũng thể làm gì cô, chỉ đành : "Không buồn ngủ nữa ?"
"Bị làm cho tỉnh giấc ." Diệp Mộ vô tội .
Tống Yến Châu càng thêm im lặng, đưa tay bật đèn lên, Diệp Mộ đưa tay lên che ánh sáng, ánh mắt rơi .
Áo khoác màu đen cài khuy, thấy gì cả, nhưng Tống Yến Châu nhận ánh mắt của cô, tắt đèn , lạnh lùng : "Không ."
"Chú ý hình tượng."
Nhìn chằm chằm khác giới như còn thể thống gì, đặc biệt là ánh mắt như , giống như đang tìm kiếm cái gì đó.
Đương nhiên Diệp Mộ đang tìm gì, chính vì , mới tắt đèn .
Ánh mắt của cô khiến nghĩ đến nhiều thứ, càng nghĩ càng khó chịu.
"Anh rửa mặt, em ngủ thêm một lát nữa ." Tống Yến Châu .
Biết tính cách của Diệp Mộ giống những cô gái bình thường, đối với những chuyện , cô sẽ dễ dàng hổ như những khác.
Tống Yến Châu cũng thích sự thẳng thắn của cô, nhưng những lúc như thế , vẫn chút chịu nổi.
Anh sợ cô thêm vài , sẽ giường, cho dù trong mắt cô vài phần trêu chọc thường ngày, đối với mà thì nó khác gì sự dụ dỗ.
Diệp Mộ bóng đen bên cửa, bật , Tống Yến Châu chút ngứa tay, nhịn bên giường, chính xác véo má cô, nhỏ giọng :
"Đừng ."