Dù gì ban ngày hai đều làm, thời gian tiếp xúc với chỉ buổi tối.
Buổi tối cũng thể ở bên mãi, ở phòng khách trò chuyện một lát, hoặc sách một lát, ngủ. Vì , thử nghiệm t.h.u.ố.c Diệp Mộ cùng , còn đích huấn luyện họ, còn thể thể hiện mặt cô.
Không khéo ?
Làm thể hiện thích, Tống Yến Châu tự nhận cũng là tầm thường như .
Luôn tìm cơ hội thể hiện những ưu điểm khác của mặt Diệp Mộ, duy nhất hát ru cô ngủ, cô từ chối.
Để cô cũng thấy năng lực chuyên môn của tuyệt vời đến mức nào.
Trước đây sẽ quá vui mừng vì tố chất chuyên môn của cao, câu rằng, đầy thì tràn, con khiêm tốn, tránh đắc ý mà quên .
Suy cho cùng con luôn tiến bộ lên, bất cứ lúc nào hiện tại cũng thể trở thành quá khứ.
Mà thế giới luôn ngoài , khi gặp Diệp Mộ, Tống Yến Châu càng nhận thức sâu sắc về điều .
Anh theo đuổi năng lực cao hơn.
lúc đây, nghĩ đến việc thể thể hiện để cô khen ngợi, khiến cảm thấy cực kỳ tự hào và vui mừng.
Hiện tại trong quân đội ít thể sánh ngang với , vượt qua càng , thực lực như hẳn là thể khiến Diệp Mộ khen ngợi một câu chứ?
cô giỏi, là thiên tài ở mặt...
Tống Yến Châu đột nhiên chắc chắn lắm.
Diệp Mộ mở miệng khi đang suy nghĩ, chắc chắn :
"Ồ, chuyện . Anh đúng, đến lúc đó chúng sẽ huấn luyện bí mật, ít nhất mỗi ngày ngẩng đầu thấy cúi đầu thấy."
Xem cô huấn luyện đám quân bài tẩy của họ quỵ ngã như thế nào.
Nghĩ đến cảnh tượng đó, Diệp Mộ cảm thấy tâm trạng hơn.
Nói xong, cô ăn một miếng cơm, khóe miệng cong lên, Tống Yến Châu cảm thấy cô ẩn ý.
Anh tin trực giác của , nhưng cũng hỏi, dù đến lúc đó sẽ ý cô.
*
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/quan-hon-70-nha-nghien-cuu-khoa-hoc-bi-dai-lao-cung-chieu-thanh-tieu-kieu-the/chuong-363.html.]
Tần Thanh Phong Đỗ Tư Giai mặt , nhức đầu :
"Nhà nước và quân đội bồi dưỡng cô dễ dàng, cô giải ngũ là giải ngũ, thế là thế nào? Nếu là vấn đề về tay thì sẽ ngăn cản, nhưng tay cô cũng khỏi nhờ t.h.u.ố.c của Diệp Mộ, vấn đề gì nữa, cô còn lý do gì để giải ngũ?"
"Giải ngũ là thể, đội quân của chúng giải ngũ là giải ngũ , cô hiểu ? Đây là đội quân đào tạo chuyên biệt, và Tống Yến Châu cũng thường với , khi đội quân , nhiều chuyện còn do quyết định nữa."
"Cô vì chuyện gia đình mà giải ngũ, điều thể , nhưng cũng nhượng bộ một bước, thể cho cô nghỉ phép nửa tháng, nghỉ phép đều nghỉ , cô về nhà xử lý chuyện gia đình cho ."
Chuyện nhà của Đỗ Tư Giai, Tần Thanh Phong cũng là như thế nào, cũng tiện gì, chỉ thể để Đỗ Tư Giai tự về giải quyết, tránh làm chậm trễ tiền đồ của cô .
Đỗ Tư Giai im lặng, cô thực sự về nhà giải quyết chuyện gia đình, nhưng đây cũng là lý do cô giải ngũ.
Sớm muộn gì cũng giải ngũ, chi bằng giải ngũ sớm còn làm hoen ố hình ảnh quân đội nhân dân.
cô thể quá nhiều, nếu Tần Thanh Phong chắc chắn sẽ ngăn cản.
Chỉ cô mới , những chuyện từ đến nay đều theo ý .
Đỗ Tư Giai suy nghĩ một lúc gật đầu, :
"Đội trưởng Tần, đơn xin phép nghỉ về nhà ."
Thấy hỏi đến mức nên lời, Tần Thanh Phong thở phào nhẹ nhõm, khi duyệt đơn xin phép nghỉ cho cô , tìm Khổng Bình Chương để bàn bạc chuyện .
Anh nhận Đỗ Tư Giai vẫn từ bỏ ý định của .
Thôn Đại Liễu, tỉnh Y.
Một bóng tay xách chiếc giỏ tre thong thả từ phía núi về, qua con đường nhỏ trong rừng tre muỗi mòng dày đặc, rẽ về phía những hộ dân ở gần núi trong làng.
Trong giỏ tre đựng đầy rau dại, trở về làng, những dân gặp cô đường cũng còn thấy lạ với việc cô thanh niên trí thức lên núi hái rau dại nữa , những đứa trẻ lớn lắm trong làng cũng hái, thấy cô hái khá nhiều thì hỏi một câu:
"Thanh niên trí thức Triệu, cô định hái hết rau dại núi ?"
Sau đó đ.á.n.h giá cô thanh niên trí thức Triệu mặt từ xuống , khi đến làng làm thanh niên trí thức, cô là lớn tuổi nhất, bây giờ cũng ngoài ba mươi, nhưng làm nông ở làng nhiều năm như mà vẫn đen là bao, rám nắng.
Một năm chỉ đen một chút, thấy rõ, đến mùa đông trùm kín , sang năm thấy càng trắng hơn.
Thêm nữa, gia đình thanh niên trí thức Triệu hình như cũng khá giả, dân làng từng thấy cô thiếu tiền, thỉnh thoảng còn giúp đỡ cho trong làng vay tiền, vì quan hệ của cô với những dân tính tình , thật thà chất phác trong làng khá .
dù cũng ngoài ba mươi, những cô thanh niên trí thức nhỏ tuổi hơn cô đều kết hôn với trong làng, chỉ cô ở trong làng mà hề hẹn hò, chẳng là coi thường những dân quê ở nông thôn như bọn họ ?