Hàn Mạnh Nghệ ở đến tối, ăn xong bánh kem thì định về, là làm phiền thời gian riêng tư của cặp đôi nhỏ. Trầm Nguyệt từng sửa cách dùng từ , nhưng Hàn Mạnh Nghệ rõ ràng ý định đổi, nên cô đành mặc kệ.
Hoắc Thành đang sắp xếp tủ đồ ăn vặt, Trầm Nguyệt cùng Hàn Mạnh Nghệ xuống lầu. Cô đang cúi đầu nhắn tin cho Cận Duyên, Trầm Nguyệt đột nhiên mở lời, “Mạnh Nghệ, hồi đó và Cận Duyên xác nhận mối quan hệ thế nào ?”
“Mối quan hệ á? Tớ tỏ tình , còn vì mới quen đầy một tháng mà tưởng tớ là đứa lừa tiền lừa tình.”
Trầm Nguyệt bật , nhưng Hàn Mạnh Nghệ như cô đang nghĩ gì, bổ sung thêm một câu, “Lúc đó tớ cũng nghĩ, cứ từ từ thôi, đợi chủ động là . tớ bỏ lỡ.”
Câu đó như một cây kim nhỏ, đ.â.m sâu góc mềm mại nhất trong tim cô.
Cô hình như từng nghĩ, nếu một ngày nào đó Hoắc Thành phụ nữ khác bên cạnh, rời , cứ thế biến mất khỏi cuộc sống của cô — cô sẽ phản ứng thế nào.
Gió từ đầu phố thổi đến nhè nhẹ, ánh đèn trong màn đêm khuấy động một cách dịu dàng. Đưa Hàn Mạnh Nghệ đến trạm xe buýt xong, Trầm Nguyệt tại chỗ rời ngay. Ánh mắt cô xuyên qua dòng qua , dừng ánh đèn neon mờ ảo phía xa, trong đầu cô hết đến khác hiện lên những chi tiết của mấy ngày gần đây.
Trầm Nguyệt tựa cột đèn bên đường một lúc, chợt thấy lòng bồn chồn, như thể đang giấu một cảm xúc kịp bộc phát.
Cô từng nghĩ sẽ thích một nào đó, nhưng cảm xúc đến quá nhanh, quá lặng lẽ.
Cô dạo bên ngoài vài phút, về phòng . Trên bàn là kế hoạch ôn tập cô lập đó, những dòng chữ dày đặc giờ đánh dấu chọn hết, mức độ thành vượt xa dự kiến.
Trầm Nguyệt đóng sách . Suốt những ngày qua, cô ép bản quá mức. Còn ba ngày nữa, cô định nghỉ ngơi cho tử tế.
Sắp xếp đồ đạc một lát, Trầm Nguyệt dậy rót nước, lập tức thấy Hoắc Thành đang ở ghế sofa phòng khách. Anh đang cúi đầu xem điện thoại, đôi chân dài gác lên một cách lười biếng. Tay áo sơ mi xắn lên một nửa, lộ đường nét cổ tay rõ ràng.
Đây là điều mà Trầm Nguyệt thể tưởng tượng vài tháng . Cô bắt đầu thích nghi với sự tồn tại của , và ngầm cho phép cứ thế thong dong trong "lãnh địa" của cô.
Trầm Nguyệt khẽ mở lời, “Hoắc Thành.”
“Ừ?”
“Mai ngắm hoa, rảnh ?”
Hoắc Thành sửng sốt, ánh mắt rơi gương mặt nghiêng của cô. Cô , chỉ giả vờ như chuyện gì mà uống nước, nhưng vành tai đỏ.
Anh im lặng vài giây, mới hỏi: “Em đang mời đấy ?”
“Ừm, chuẩn gần xong ,” cô ngẩng mắt , ánh mắt sự thẳng thắn hiếm thấy, “Gần đây bí bách quá, ngoài hít thở khí. Vừa cứ giám sát giờ giấc của ?”
Hoắc Thành vẻ mặt vẻ đắn của cô, khóe môi nhếch lên một nụ nhẹ.
Mặt Trầm Nguyệt nóng lên, cô mặt , giọng nghèn nghẹn, “Không thì thôi .”
Hoắc Thành dậy bước tới, cúi thấp đầu, “Ai bảo ? Cơ hội nữ học bá Trầm chủ động mời chơi nhiều nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/qua-doi-diu-dang/chuong-35.html.]
Anh vẻ mặt cứng đờ của cô, cuối cùng bật nhẹ, thẳng dậy: “Mấy giờ ngày mai?”
Trầm Nguyệt giả vờ bình tĩnh , “Buổi chiều . Nghe hoa ở trấn Xuân Nha năm nay .”
“Anh , thì đó.”
Trầm Nguyệt gật đầu, về phòng. Hoắc Thành ngăn , chỉ khẽ khi bóng lưng cô.
Đáng yêu thật.
Muốn ôm lên hôn một cái.
Chiều hôm , thời tiết . Trầm Nguyệt do dự tủ quần áo một lát, cuối cùng chọn một chiếc váy liền họa tiết hoa nhí.
Chiếc váy mua về mặc nào. Trầm Nguyệt chỉnh trang gương một chút, dặm thêm son môi.
Cô trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc đen rủ ngực, khí chất vẫn lạnh lùng thanh thoát, nhưng vì vạt váy khẽ lay động, dường như khí xung quanh cũng mềm mại hơn vài phần.
Hoắc Thành ở cửa, mặc áo da và quần đen. Nghe tiếng mở cửa, ngước mắt một cái, ánh mắt rõ ràng dừng nửa giây.
Ánh mắt lướt qua gương mặt xinh thanh lãnh, vòng n.g.ự.c căng đầy, vòng eo thon gọn, đến vùng da cổ chân trắng nõn sạch sẽ, cuối cùng dừng ở điểm ửng hồng dái tai cô, yết hầu khỏi khẽ động.
Trầm Nguyệt chớp mắt, “Không ?”
Hoắc Thành cúi mắt đôi môi đỏ mọng của cô, giọng khàn khàn: “Rất .”
Trầm Nguyệt mím môi cúi đầu, vành tai lén lút đỏ hơn một chút,
“Vậy thôi.”
Hoắc Thành lập tức hành động, mà khi cô lướt qua, nhẹ nhàng đưa tay , các ngón tay đặt ở eo cô, kéo cả cô trở lòng .
Bàn tay đặt ngang eo cô vững vàng áp chặt. Tim Trầm Nguyệt đập quá nhanh, thậm chí cô còn rõ tiếng vọng trong màng nhĩ, “Làm gì thế?”
Lòng bàn tay hề nhúc nhích, chỉ khẽ giữ lấy eo cô. Anh nghiêng đầu, môi dừng bên tai cô một thoáng, như đang đo đạc ranh giới.
“Làm đây?”
Hơi thở Trầm Nguyệt nghẹn . Các ngón tay Hoắc Thành gạt lọn tóc mai của cô, lặng lẽ vuốt ve dái tai cô, “Anh cho em ngoài nữa.”
“Cái gì?” Trầm Nguyệt khó hiểu.
Anh khẽ một tiếng, “Muốn làm em.”
“... Hoắc Thành!”