Quả Ác - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-10-14 16:24:28
Lượt xem: 47
Sau khi công bố điểm thi Đại học, một đứa trẻ trong khu chung cư nhảy lầu 44.
Nhà nó cũng ở Toà nhà 3, tầng 12.
Người hàng xóm thấy tin lập tức vỗ vai , vẻ mặt hả hê:
“Con gái cô ch ết hả!”
“Chắc là thi trượt, sợ cô mắng nên mới nghĩ quẩn chứ gì?”
“Tôi gì ? Kỳ thi Đại học con đường duy nhất, nó là con gái, học giỏi thì thể lợi dụng tuổi trẻ mà bán một khoản tiề n dẫn cưới thật cao chứ !”
Tôi cau mày khuyên cô : “Người mất, cần những lời cay độc như chứ?”
cô ch ửi rủa càng thậm tệ hơn. Cô khăng khăng rằng loại trẻ con yếu đuối như ngay từ đầu nên sinh , chỉ lãng phí tiề n bạc và công sức của cha .
Mãi cho đến khi xe cứu thương mang t.h.i t.h.ể của một bé với khuôn mặt biến dạng.
Cô mới sững sờ như sét đánh mà im bặt.
Con của Cô là con trai.
---
Ngày công bố điểm Kỳ thi Đại học, thời tiết nóng bức như lò , một chút gió, ngột ngạt đến khó thở.
Tôi mua xong rau củ ở siêu thị cạnh khu chung cư, chuẩn về nhà nấu một bữa thịnh soạn ăn mừng với con gái Tiểu Nhã.
Lần con bé thi đạt điểm cực kỳ , khi giáo viên chủ nhiệm gọi điện báo tin vui, giọng điệu đầy sự tán thưởng.
Họ rằng với điểm , việc đậu một trường đại học danh tiếng hàng đầu là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Ôm trọn niềm vui sướng , bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn vài phần.
đến cổng chung cư, tiếng còi xe cứu thương chói tai xé toang sự yên tĩnh của buổi chiều.
Vài chiếc xe cảnh sát và một chiếc xe cứu thương vây kín chân Toà nhà 3, đông nghẹt .
Hàng xóm tụ tập , xì xào bàn tán, mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ kinh hoàng và tò mò.
“Có chuyện gì ?”
Tôi kéo một gần đó hỏi.
“Ôi, đừng nhắc nữa!”
Người hàng xóm đó hạ giọng, thần thần bí bí :
“Toà nhà 3, tầng 12, đứa trẻ nhảy xuống! Vừa mới công bố điểm thi Đại học xong, chắc là thi , nghĩ quẩn…”
Toà nhà 3, tầng 12.
Nhà , ở ngay 1201 Toà nhà 3.
Đầu “ù” lên một tiếng, nhưng đó nhanh chóng bình tĩnh .
Không đúng, và Tiểu Nhã luôn mối quan hệ , cả hai con đều hài lòng với điểm thi , con bé lý do gì để nh//ảy lầu.
Ngược thì...
Tôi đang suy nghĩ, đột nhiên thấy gọi tên .
“Lý Mai, cô còn ngây đó làm gì?”
Một giọng chua ngoa cay nghiệt vang lên bên tai .
Tôi đầu , liền thấy cô hàng xóm đối diện nhà , Vương Thiến.
Cô cũng xách giỏ rau, nhưng mặt hề chút kinh hoảng nào, ngược là một sự phấ//n khí//ch thể kìm nén.
Cô vỗ mạnh vai , lực mạnh đến mức suýt làm rã rời, cái vẻ mặt hả hê chút che giấu.
“Con gái cô ch//ết hả!”
Tôi cau chặt mày: “Vương Thiến, cô linh tinh cái gì đấy!”
“Tôi linh tinh ?”
Cô khẩy một tiếng, khoanh tay , cằm hếch lên cao.
“Không ai cũng ? Toà nhà 3, tầng 12, thi nên nh//ảy lầ//u.”
“Cả tầng 12 tòa nhà chỉ hai nhà chúng , thằng Tiểu Cường nhà thì thành tích thế nào ngay từ đầu chẳng hy vọng gì , tâm lý nó lắm.”
“Vậy ngoài cục bảo bối cưng như vàng là con Tiểu Nhã nhà cô , thì còn thể là ai nữa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/qua-ac/chuong-1.html.]
Cô săm soi từ xuống , ánh mắt đầy vẻ khinh miệt và hả .
“Chắc là thi trượt, sợ cô m//ắng nên mới nghĩ quẩn chứ gì?
“Ngày thường thấy cô cứ khen nó lên tận mây xanh, nào là phẩm hạnh học tập xuất sắc, nào là hiểu chuyện chu đáo, kết quả thì ?”
“Tâm lý yếu kém như , chút khó khăn cũng chịu nổi.”
Một ánh mắt xung quanh bắt đầu hướng về phía một cách vô hình, mang theo sự thông cảm, tò mò, và một chút tàn nhẫn của những kẻ hóng chuyện.
Lòng rối như tơ vò, một mặt lo lắng con gái ở nhà một sợ hãi, một mặt là sự tức giận vì cái miệng ác độc của Vương Thiến.
Tôi hiểu con gái , Tiểu Nhã kiên cường và lạc quan, tuyệt đối là vì một kỳ thi mà nghĩ đến chuyện 44.
Sắc mặt trầm xuống, với Vương Thiến:
“Vương Thiến, khuất, tình hình còn rõ ràng, cô thể tích đức chút , đừng cay nghiệt như ?”
Lời khuyên của như châm ngòi nổ, cô ch//ửi rủa càng dữ dội hơn.
“Tích đức ? Tôi cần tích đức với nhà cô ?”
“Lý Mai, cho cô , thể chịu nổi cái vẻ giả tạo của cô nữa !”
“Một đứa con gái, ngày nào cô cũng nâng niu như bảo bối, cho nó ăn ngon mặc , còn bắt nó học nhiều sách vở như , ích gì ?”
“Giờ thì , mất, công sức đổ sông đổ biển!”
Cô càng càng hăng, giọng cũng càng lúc càng to, như cả khu chung cư đều thấy cái “cao kiến” của cô .
“Tôi gì ?”
“Kỳ thi Đại học con đường duy nhất, nó là con gái, học giỏi thì thể lợi dụng tuổi trẻ mà b//án một khoản ti//ền dẫn cưới thật cao chứ !”
“Cứ cố chấp, tâm lý yếu ớt như thế, ngay từ đầu nên sinh , chỉ lãng phí ti//ền bạc và công sức của các làm cha làm !”
Tôi tức đến run cả , chỉ cô :
“Cô… cô thật là vô lý!”
Nhìn khuôn mặt méo mó vì đố kỵ của cô , chuyện đây bỗng chốc ùa về.
Vương Thiến và làm hàng xóm mười mấy năm, ác ý cô dành cho con cũng kéo dài mười mấy năm.
Chồng qua đời vài năm , còn chồng cô , Lão Tần, quanh năm làm xa kiếm tiền, ít khi về nhà.
Có lẽ vì cả và cô đều một nuôi con, nên cô luôn thích so sánh thứ với .
con trai cô , Tiểu Cường, từ bé nghịch ngợm, thành tích học tập thì dở tệ.
Trong khi con gái , Tiểu Nhã, luôn là “con nhà ”.
Sự chênh lệch lớn khiến tâm lý cô mất cân bằng.
Tiểu Nhã thi thủ khoa trường, Vương Thiến liền bóng gió ở hành lang:
“Con gái học nhiều đến mấy cũng vô ích, chẳng vẫn lấy chồng sinh con, hầu hạ nhà chồng, cuối cùng đều làm lợi cho nhà khác thôi.”
Tôi mua cho Tiểu Nhã một chiếc áo mới, cô thấy liền bĩu môi.
“Ăn diện lả lơi cho ai xem? Con gái nhà lành, tâm trí đặt đường ngay lẽ chứ.”
Tiểu Nhã hiểu chuyện, gặp cô ở lầu đều chủ động chào hỏi, cô buôn chuyện với hàng xóm khác.
“Con bé đó tâm cơ lắm, đều là giả vờ thôi, lưng chẳng tính đến mức nào .”
Bây giờ, đàn bà độc ác trực tiếp nguy//ền rủa con gái ch//ết!
Tôi lười tranh cãi với cô thêm nữa, trong lòng chỉ một suy nghĩ:
Tôi về nhà ngay lập tức, thấy Tiểu Nhã của !
Con bé ở nhà một , nếu thấy thấy gì, chắc chắn sẽ sợ hãi.
Tôi chen qua đám đông, chạy về phía tòa nhà.
Vương Thiến như miếng cao su chó ch//ết bám theo, ngừng lèm bèm ch//ửi rủa phía :
“Chạy gì chứ? Chột ? Không dám đối mặt với sự thật?”
“Tôi , cách giáo dục của cô sớm muộn gì cũng vấn đề, ép con quá mức, giờ hối hận cũng muộn !”
Tôi thèm để ý đến cô , nhanh rút điện thoại từ trong túi , run rẩy bấm gọi cho Tiểu Nhã.
“Xin , máy quý khách gọi tạm thời liên lạc , xin quý khách vui lòng gọi …”