Phụ tương tư - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-11-14 15:12:05
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa định bước tới, thấy Bùi Cảnh Ngự đối diện.

 

Hắn thấy , chân mày bỗng nhíu .

 

"Công chúa nhất định làm như thế ?"

 

Tôi run lên, chút hiểu: "Cái gì?"

 

Giọng Bùi Cảnh Ngự càng thêm lạnh lùng: "Nay năm mới sắp đến, công chúa nên về phía , cần đặt tâm tư lên thần."

 

Lúc mới hiểu , Bùi Cảnh Ngự nghĩ cố ý theo đến Quan Âm Điện.

 

Ta mím đôi môi tái nhợt, khẽ : "Bùi tướng quân nghĩ nhiều , hôm qua ở đây chép Phật kinh, sám hối với Bồ Tát."

 

Nói xong, đưa tay ném Phật kinh trong lư hương.

 

Lửa bốc lên tức thì, trái tim cũng theo đó bay , hóa thành tro tàn.

 

Khói xanh cuộn theo mùi khét lẹt xộc thẳng tới, Bùi Cảnh Ngự theo bản năng giơ tay áo lên che khói cho .

 

"Bồ Tát thấu rõ trời đất, nàng cần sám hối với ."

 

Nói xong, rời .

 

Khí tức thanh lạnh của nam nhân vẫn còn vương vấn trong thở, khiến lòng tắc nghẽn.

 

Hắn rõ ràng cần nữa, tại còn làm những chuyện khiến tâm rối bời?

 

Ta cắn môi Sám Hối Đường, tiếp tục chép kinh.

 

Chỉ là , chữ ngòi bút đều biến thành tên của Bùi Cảnh Ngự.

 

Trong lúc mơ màng, một bóng xinh , đỏ rực bước .

 

Tiêu Trường Anh thấy đầy chữ 'Bùi Cảnh Ngự' giấy Tuyên Thành, nàng hừ lạnh một tiếng.

 

"Công chúa nước Sở chỉ xương cốt mềm yếu, mà tài cướp đoạt nhân duyên của khác cũng nhỏ ."

 

Đầu bút khựng , một vệt mực rơi xuống giấy, loang lổ thành một mảng.

 

Tôi im lặng cầm cả tờ giấy lên, vò thành nắm, đó châm lửa chân nến, đốt thành tro tàn.

 

"Nếu Trường Anh công chúa còn chuyện gì khác, xin mời rời ."

 

Tiêu Trường Anh , khiêu khích : "Vài ngày nữa là đại hôn của và Bùi Cảnh Ngự, ngươi sẽ chịu c.h.ế.t tâm, đặc biệt bảo mang cái tới cho ngươi."

 

Nói , nàng lấy nửa miếng uyên ương ngọc huyết sắc từ trong lòng, đung đưa mắt .

 

Nhìn thấy miếng ngọc bội, sắc m.á.u mặt biến mất .

 

Uyên ương ngọc chia làm hai mảnh, một mảnh trong tay , mảnh còn trong tay Bùi Cảnh Ngự.

 

Trước khi Tây Tắc làm con tin, Bùi Cảnh Ngự tặng một mảnh.

 

Cả hai miếng ngọc bội giờ đây đều ở mắt, nhưng thành biến thành Bùi Cảnh Ngự và Tiêu Trường Anh.

 

Ta mơ màng đưa tay đón lấy, nhưng Tiêu Trường Anh đột ngột buông tay.

 

"Bộp——"

 

Uyên ương ngọc rơi xuống đất vỡ vụn, tựa như lời thề còn giá trị, tan thành trăm mảnh.

 

Ta xổm đất nhặt xong mảnh ngọc vỡ, ngước lên thì thấy giữa trời tuyết bay lả tả.

 

Thiếu niên tướng quân từng chờ đợi nàng hoa bay ngày xuân dắt tay một nữ tử khác mà rời .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/phu-tuong-tu/chuong-4.html.]

 

Lòng nhói lên, đưa tay ôm chặt lấy ngực, nhưng cảm thấy mu bàn tay ẩm ướt.

 

Cúi đầu xuống, nước mắt rơi lã chã, thấm ướt chiếc khăn tay.

 

Ta loạng choạng, suýt nữa thì ngã.

 

Một lão hòa thượng bước tới, đỡ vững.

 

"A Di Đà Phật, thí chủ đường còn dài lắm, hãy buông bỏ những ưu phiền trong lòng mà sống cho ."

 

Lời khuyên của chân thành xuất phát từ đáy lòng, đôi mắt đục ngầu chất chứa sự thanh minh khi trải qua ngàn vạn sóng gió.

 

Ta nuốt xuống nỗi khổ tâm, ánh mắt trống rỗng.

 

"Ta buông bỏ ưu phiền, thì ai sẽ buông tha cho đây?"

 

Tôi từng làm hại bất cứ ai, nhưng đổi là sự ghét bỏ và giày vò từ tất cả .

 

Ngay cả những cận nhất cũng lượt rời xa , thậm chí hận thể thấy c.h.ế.t .

 

Lão hòa thượng thở dài thật sâu, đưa cho ba nén hương.

 

"Sinh làm , mệnh luôn kiếp nạn, thí chủ cần thoáng hơn mới thể tự cứu , sửa soạn xong thì hãy xuống núi ."

 

Để câu đó, tràng hạt rời khỏi Sám Hối Đường.

 

Buổi chiều, Triệu Thanh Uyển một xuống núi, rời khỏi Vạn Quốc Tự.

 

Ta thất thần bước đường phố kinh thành, trong lòng dâng lên một nỗi bi thương.

 

Khi qua một bảng thông báo, từng ánh mắt khác thường thỉnh thoảng rơi .

 

"Người chẳng là nữ tử trong bức tranh đó ?"

 

"... nàng chẳng là Trưởng công chúa ư? Ba năm Tây Tắc hóa ngàn cưỡi vạn nếm như !"

 

"Thật là làm nhục thể diện Đại Sở , làm mất mặt nữ tử Đại Sở , nàng còn dám xuất hiện ?"

 

Những âm thanh ồn ào từng câu từng chữ lọt tai , nghi hoặc bước tới, liền thấy bảng thông báo.

 

Bức xuân cung đồ từng xuất hiện trong yến tiệc cung đình, dán kín cả bức tường!

 

Bức tranh đó là thứ sứ thần Tây Tắc tặng cho Bùi Cảnh Ngự, tại giờ dán đầy đường phố kinh thành, công khai cho thiên hạ ?

 

Ta nhớ sự tuyệt tình của Bùi Cảnh Ngự, nhớ chiếc kiếm tuệ và uyên ương ngọc vứt bỏ, trái tim cũng tựa như chôn vùi trong băng tuyết mà mất ấm.

 

"Không ! Không !"

 

Tôi lấy tay áo che mặt, hoảng loạn bỏ chạy.

 

"Không ngươi, ngươi che làm gì?!"

 

"Bị đàn ông Tây Tắc đùa bỡn nát bươm , còn gì mà dám gặp khác?"

 

Lời mắng chửi mỗi lúc một lớn hơn, khiến gần như sụp đổ.

 

Những đều là con dân do chính bảo vệ, nhưng tổn thương họ mang cho dữ dội hơn cả bầy sói đói Tây Tắc.

 

Ta né tránh những bàn tay đang vươn về phía , chen chúc chạy khỏi đám đông.

 

Trong cơn hoảng loạn, loạng choạng chạy thẳng đến phủ Tướng quân, va Bùi Cảnh Ngự bước khỏi kiệu.

 

"Bùi Cảnh Ngự, tại dán đầy bức tranh đó khắp kinh thành?"

 

Ta mắt đỏ hoe chất vấn.

Loading...