Mùng Một Tết Nguyên đán, nhiều đến nhà họ Cố chúc Tết lão gia tử.
Nhà cũ trang hoàng lộng lẫy, rực rỡ.
Phòng khách vài vị phu nhân đang vây quanh, chồng cô, Tần Phương, đang tiếp đãi khách khứa.
Nguyễn Miên nhận đôi con đang cạnh chồng Tần Phương.
Nguyễn Vi và cô , Giang Lan.
Giang Lan mặc sườn xám đỏ, vẫn còn nét quyến rũ, trang điểm đậm. Còn Nguyễn Vi mặc một chiếc váy công chúa đỏ theo phong cách tiểu thư sang chảnh, còn tưởng cô là cô dâu mới cưới.
Nguyễn Vi sốt sắng nũng nịu bên cạnh Tần Phương: “Dì Tần, hai năm gặp, dì thật sự càng ngày càng trẻ . Giờ cháu mà mua sắm với dì, chắc chắn sẽ tưởng chúng là hai chị em.”
Tần Phương ngậm miệng, mặt tràn đầy yêu thích với Nguyễn Vi: “Vi Vi, hai năm nay con ở bên ngoài chịu khổ . Con về còn nhớ đến dì, dì vui. Giờ con về , dì mới tâm sự.”
“Dì , dì đừng thế… Cháu với Văn Châu… chúng cháu duyên phận…”
“Nói bậy! Sao duyên? Hai đứa yêu , nếu xen , hai đứa hạnh phúc mấy!” Tần Phương tiếp: “Nghe tối qua Văn Châu tổ chức tiệc đón gió cho con? Đợi chị con ly hôn với nó…”
Những lời , đương nhiên lọt tai Nguyễn Miên.
Nguyễn Miên thẳng qua phòng khách, hề liếc ai. Cô định chào hỏi ai mà thẳng về phía sân của ông nội.
Tần Phương thấy cô, sắc mặt đổi: “Nguyễn Miên! Đứng cho ! Cả đêm cô ? Về nhà cũng chào hỏi ai ?! Mẹ và em gái cô đến, nhà họ Cố vờ thấy ?”
Nguyễn Miên lúc mới dừng , hai tay đút túi quần, thờ ơ .
“Cô!” Tần Phương giận đến phát cáu.
Giang Lan ở bên cạnh tỏ vẻ thấu hiểu: “Thôi Tần Phương, con bé luôn hiểu lầm , cũng cố chấp.”
Nguyễn Miên thích lời .
“Hiểu lầm? Tôi hiểu lầm gì về bà? Bà bà tiểu tam ? Sao nào, bà tẩy trắng cho ? Hay đổ nước bẩn lên và ?”
“Không ! Miên Miên cháu hiểu lầm ! Tôi ý đó…”
Giang Lan giả bộ hiền thục, : “Hôm nay chúng đến đây cũng chọc cháu vui. Là bố cháu Tết đến , cháu lâu về nhà, cháu về một chuyến. Chúng gọi cho cháu. Vừa em gái cháu về, nên đưa em cháu qua đây.”
Nguyễn Miên , nhưng chấp nhặt với họ.
Cô bậc thềm, ánh mắt lạnh băng. Cô xuống Giang Lan: “Về nhà? Ngày xưa chính bà và ông đuổi khỏi nhà ? Nói rằng cả đời đừng hòng bước chân cửa nhà? Sao những lời quên sạch ?”
Năm đó, cô còn chôn cất.
Giang Lan dẫn Nguyễn Vi đến và dọn nhà cô.
Bọn họ chiếm lấy căn nhà của cô, dọn phòng ngủ của cô, còn hãm hại cô bằng cách để Nguyễn Vi ngã xuống hồ bơi để loại bỏ cái gai trong mắt.
Sau đó đuổi cô khỏi nhà trong đêm mưa bão!
Chính nhờ những thông tin liên lạc mà cô để cho cô về ông ngoại mà cô mới tìm ông.
Cô ông ngoại đón cho đến khi trở về thành phố A, trong hai năm ở nhà họ Cố, cô bao giờ về ngôi nhà đó nữa.
Nói chính xác hơn, cô sớm còn là con gái của Nguyễn Thừa Đức nữa .
Ngay cả khi Nguyễn Thừa Đức thấy cô trở thành thiếu phu nhân nhà họ Cố và lấy lòng cô, thiết với cô, cô cũng bao giờ cho Nguyễn Thừa Đức và Giang Lan một sắc mặt nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/phu-nhan-muon-ly-hon-co-thieu-phat-dien-roi-nguyen-mien-va-co-van-chau/chuong-9-co-muon-chet-sao.html.]
Thằng đàn ông ngoại tình và tiểu tam, ở chỗ cô vĩnh viễn tha thứ.
Huống hồ, nếu họ cố tình thể hiện tình cảm mặt cô, cô cũng tức đến hộc máu, kết thúc cuộc đời sớm hơn.
Mấy năm nay, cô vẫn luôn chôn chặt bí mật về cái c.h.ế.t đầy căm hận của trong lòng.
Bởi vì cô để di nguyện khi mất, bà ông ngoại và bà sống hạnh phúc, bảo cô đừng sự thật cho họ.
Năm đó, cô, Phong Nguyệt, con gái cả của gia tộc Phong thần bí ở phương Nam, giấu phận để yêu và lấy Nguyễn Thừa Đức, một tên nghèo kiết xác.
Bà bất chấp sự phản đối của ông ngoại, thà đoạn tuyệt quan hệ với ông ngoại cũng gả cho Nguyễn Thừa Đức.
Để giúp che giấu cuộc hôn nhân bất hạnh của bà, bao năm nay cô tuyệt đối hé răng về những chuyện xa mà Nguyễn Thừa Đức và Giang Lan làm, thậm chí còn cố ý né tránh vì sợ kiềm chế mà trả thù, làm rùm beng lên.
trớ trêu !
Con gái của bọn họ, Nguyễn Vi, đến khiêu khích cô!
Và cô vết xe đổ của .
Điều làm cô thể nhịn nữa!
Cô thể nhịn thêm nữa!
“À đừng tưởng quên, căn nhà đó là để . Bà, cũng nên dọn ngoài !”
Nghe , sắc mặt của Giang Lan, Nguyễn Vi và Tần Phương đều đổi.
Tần Phương đập mạnh xuống bàn: “Nguyễn Miên! Cô cái thứ tiếng ? Cái thứ nhà họ Cốo d.ụ.c như cô dạy bao nhiêu cũng học ! Ngày xưa ai mà , chính cô dung thứ cho em gái , ném nó xuống hồ bơi để dìm c.h.ế.t nó! Hơn nữa, cô ngoại tình bên ngoài, m.a.n.g t.h.a.i con của đàn ông hoang, chuyện vẫn là của dì Giang Lan cô ?”
Bà giận đến mức mặt mũi khó coi: “Tôi thật sự! Đáng lẽ ngay từ đầu nên cho cô bước cửa! Nếu Văn Châu cưới Nguyễn Vi ngay từ đầu, ngày ngày chịu đựng ấm ức !”
Bà uy phong lẫm liệt: “Cô ly hôn với Văn Châu ? Cút! Mau cút khỏi đây cho ! Nhìn cô một cái thấy khó chịu ! Dì Vương, thu dọn đồ đạc của cô , bảo cô cuốn xéo nhanh lên!”
Dì Vương, giúp việc bên cạnh, dám nhúc nhích.
Không làm .
Dù trong căn nhà , lão gia t.ử mới là tiếng nhất, mà thiếu phu nhân là cục cưng trong mắt lão gia tử.
Nguyễn Vi kìm nén sự ghen ghét trong lòng, cuối cùng cũng dậy, bắt đầu an ủi Tần Phương: “Dì Tần đừng giận chị nữa! Cháu tin là chị lúc đó cũng cố ý… Dì đừng vì cháu mà làm tổn thương tình cảm chồng nàng dâu của dì và chị . Với chị cũng , dù chị ly hôn với rể. Cháu cũng đừng hòng gả cửa lớn nhà họ Cố, nên cháu cũng dám mong đợi gì.”
Lời , chẳng khác nào đổ thêm dầu lửa.
“Cô là cái thá gì?! Một thứ sắp quét khỏi cửa! Cô thể ngăn Văn Châu cưới con ?!”
Nguyễn Vi chua chát: “Dì đừng giận chị , cứ để cháu chuyện riêng với chị vài câu.”
Nói , cô từng bước tới, ngước Nguyễn Miên, thì thầm bên tai cô: “Chị , nếu em là chị, em còn mặt mũi bước chân cửa nhà họ Cố nữa. Chị xem, chồng yêu chị, chồng thích chị, loại nhà quê như chị vĩnh viễn chỉ là nhà quê thôi, chị bám víu ở nhà họ Cố mặt dày như ý nghĩa gì?”
Nguyễn Miên lạnh lùng xuống: “Cô c.h.ế.t?”
“Có giỏi thì đ.á.n.h … Chị dám đúng ?!” Nguyễn Vi khiêu khích.
Giây tiếp theo.
Bốp một cái tát giáng xuống khuôn mặt trắng nõn của Nguyễn Vi.
“Á!”
“Một cái tát đủ ? Không đủ thì cho thêm cái nữa!”