Đây là đầu tiên Nguyễn Miên thấy Cố Văn Châu như thế .
Cố Văn Châu hẳn là khỏi phòng tắm, những lọn tóc đen nhánh nhỏ nước xuống. Vệt nước chậm rãi chảy từ chiếc cằm góc cạnh xuống chiếc cổ thon dài từ từ trượt xuống .
Cơ thể thường ngày che kín bởi bộ vest giờ đây lộ . Thân hình khỏe khoắn, đẽ, cùng với cơ bụng tám múi, tăng thêm vẻ mạnh mẽ, thật sự vô cùng bắt mắt.
Xuống nữa là cặp đùi thon dài trắng lạnh cùng với...
Nguyễn Miên suýt chút nữa là nóng m.á.u xộc lên mũi.
Nhận thấy sự xao động từ trong đầu, Nguyễn Miên thể tiếp nữa. Cô vội lấy tay che mặt, chỉ để lộ một khe hở nhỏ giữa các ngón tay.
“Đồ lưu manh! Cố Văn Châu, mặc quần áo mà cứ lung tung thế!” Bị cảnh tượng nóng bỏng làm cho bất ngờ, mặt Nguyễn Miên đỏ bừng đến tận mang tai.
Cố Văn Châu vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, thong thả dùng khăn tắm quấn quanh chỗ hiểm: “Đây là nhà của , mặc thế nào là tự do của . Ngược , cô mới là kẻ đột nhập thì .”
“Anh, hổ chút nào thế.” Nguyễn Miên thật sự nể phục Cố Văn Châu, thấy hết mà chẳng phản ứng gì. Người bình thường chẳng nên hét lên hoặc nhanh chóng mặc quần áo ?
“Vậy, cô thế nào?” Giọng Cố Văn Châu bỗng trở nên trầm thấp, từng bước dồn Nguyễn Miên góc tường.
Ngón tay thon dài của nhẹ nhàng luồn mái tóc dài của cô: “Vậy, hôm nay cô Nguyễn đây đến chuyện gì? Đã nghĩ thông suốt , cố ý tự dâng đến tận cửa ?”
Đáng ghét! Tên Cố Văn Châu dám ám chỉ cô là hàng hóa. Mặt Nguyễn Miên đỏ bừng vì tức giận, nhưng cô đây lúc để nổi cáu.
“Cố Văn Châu, đến đây để nhờ giúp đỡ. Anh thể mời bác sĩ George đến ? Ông ngoại bệnh nặng, tình hình đang nguy cấp. Tôi thật sự cần sự giúp đỡ của bác sĩ George, coi như cầu xin , ?” Nghĩ đến bệnh tình của ông ngoại, giọng Nguyễn Miên dịu hẳn xuống. Ông ngoại là điểm yếu duy nhất của cô.
“Cô , mỗi dùng đến nhân tình thế thái thì sẽ mất một phần. Bác sĩ George nghỉ hưu nhiều năm , cô dựa mà nghĩ sẵn lòng vì ông cô mà đắc tội với một thiên tài y học nổi tiếng chứ.” Cố Văn Châu lạnh giọng .
“Cố Văn Châu!” Nguyễn Miên lớn tiếng, trong lòng càng thêm lạnh lẽo. Hóa trong mắt Cố Văn Châu, bệnh tình của ông cô, một mạng , còn quan trọng bằng mối quan hệ với một nước ngoài.
“Vậy đây là thái độ cầu xin của cô hôm qua ?” Cố Văn Châu ghé sát, nâng cằm Nguyễn Miên lên, buộc cô đối diện với .
Đôi mắt rũ xuống đang bao phủ bởi làn sương mù khó lường, bên lớp sương là một cặp mắt mê hoặc lòng , mang theo sự tham lam và xâm lược.
Giống như thợ săn thấy con mồi, Nguyễn Miên thể trốn thoát.
Trong mắt Cố Văn Châu, Nguyễn Miên lúc như một chú mèo con trói chặt móng vuốt. Đôi mắt chứa đầy sự giận dữ và bất lực, đồng thời cô siết chặt hai tay, dám phản kháng, khiến thương yêu, chỉ ôm trọn cô lòng, vuốt ve nâng niu.
“Bây giờ, đổi ý định .” Giọng Cố Văn Châu trầm thấp, mang theo sự quyến rũ khác thường, đôi môi mỏng của ngày càng gần cô.
Nguyễn Miên cam chịu nhắm mắt . Thôi kệ, coi như ch.ó c.ắ.n , may mà Cố Văn Châu cũng , cô cũng quá thiệt thòi.
Giây tiếp theo, trán Nguyễn Miên búng một cái "bốp".
“Đau quá.” Nguyễn Miên kêu khẽ một tiếng, vội vàng ôm lấy trán. Tên , lẽ nào còn thích chơi mấy trò biến thái?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/phu-nhan-muon-ly-hon-co-thieu-phat-dien-roi-nguyen-mien-va-co-van-chau/chuong-25-uoc-phap-tam-chuong.html.]
Cố Văn Châu xuống ghế sofa: “Lại đây, sấy khô tóc cho .”
“Chỉ đơn giản thôi?” Nguyễn Miên khó mà tin .
“Không, sấy khô , chúng mới tiện tiến hành bước tiếp theo.”
Nguyễn Miên thầm rủa trong bụng cầm máy sấy lên. Cố Văn Châu, cứ chơi , đợi ông ngoại khỏe , sẽ cho tay.
Nhìn Cố Văn Châu đang nghiêm chỉnh, một góc khăn tắm của lỏng. Nguyễn Miên nở nụ gian xảo, cô cố tình sát bên cạnh , vòng tay phía sấy tóc cho . Khoảng cách giữa hai gần đến mức thể cảm nhận thở của đối phương.
“Anh Cố, xem sấy thế ý ?”
Khóe môi cô nở nụ tinh quái, bàn tay cố ý nắm lấy một góc khăn tắm định kéo lên, ngờ Cố Văn Châu nhanh chóng túm lấy tay cô, ấn cô xuống .
Đây là cảm giác sức mạnh tuyệt đối từ một đàn ông.
“Nguyễn Miên, cô đang đùa với lửa đấy ?” Lồng n.g.ự.c phập phồng của Cố Văn Châu đè lên cô, nhịp tim gấp gáp của khiến Nguyễn Miên bắt đầu hoảng loạn.
C.h.ế.t tiệt, hình như cô quá giới hạn .
“Cố Văn Châu, giúp .” Nguyễn Miên vội vàng phá vỡ bầu khí mờ ám lúc , cố gắng kéo lý trí của Cố Văn Châu.
“Muốn cứu ông cô cũng , chúng thỏa thuận ba điểm. Ký bản hiệp ước ngay tại đây.”
“Ba điểm nào?”
“Một, cô phép qua với bất kỳ đàn ông nào khác ngoài , bao gồm cả Phong Cẩn Niên. Càng phép tìm khác sinh con, dù chỉ là cũng .”
“Hai, cô phép nhắc đến chuyện ly hôn nữa.”
“Ba, dọn về sống chung với .”
Cố Văn Châu một mạch trôi chảy, bản thỏa thuận cũng soạn sẵn. Không từ lúc nào chuẩn xong xuôi, chỉ chờ đợi ngày để , khiến mặt Nguyễn Miên nóng bừng.
Nguyễn Miên c.ắ.n môi , khẽ nhíu mày: “Hai điều khoản đầu thành vấn đề, nhưng điều cuối cùng thời hạn chứ. Tôi sống với bao lâu?”
“Sống cho đến khi chán thì thôi.” Hơi thở ấm áp của Cố Văn Châu phả những lời lẽ lạnh lẽo. Nguyễn Miên cảm thấy tự do mà cô hằng khao khát một nữa rời xa, cô về với cái lồng giam cầm suốt hai năm.
Năm xưa, cô dùng bộ sức lực để thoát khỏi nơi đó, ngờ bây giờ tự bước .
Cố Văn Châu đúng là một kẻ vô tâm. Anh từng quan tâm đến cô, chỉ coi cô như một món đồ chơi. Món đồ mà cần thì chỉ thể vứt bỏ, chứ phép tự ý phản bội. Ngay cả mà cô cần cứu là ông ngoại cô, cũng chỉ coi là con bài mặc cả.
“Được, ký.”
Nếu đây là điều Cố Văn Châu , thì cô chấp nhận. Chỉ là, cô cũng sẽ để Cố Văn Châu yên . Nếu giữ cô , thì cứ chờ cô đ.â.m cho đầy gai nhọn.
Nguyễn Miên cô, dù cúi đầu, cũng sẽ bao giờ cam tâm chịu trói trong bóng tối.