công việc là thứ yếu, bạn mới là ruột thịt.
Hứa Nhã thể chỉ lo cho bản , mặc kệ bạn , đúng ?
"Tất nhiên là tớ thời gian ."
Nguyễn Miên cần suy nghĩ đáp lời.
"Chuyện công ty tớ giao phó hết , giờ tớ đang trong kỳ nghỉ."
Nói thật lòng, nếu Hứa Nhã mang đến cho cô chút việc gì đó, cô thực sự sẽ thấy nhàm chán.
Dù thì ngày nào cũng ru rú trong căn biệt thự , lâu thêm chút nữa, cô sẽ chịu nổi mất.
Hơn nữa, nhạc đòi hỏi tâm trí cô tĩnh lặng, thể mượn cớ để nghĩ đến chuyện giữa cô và Cố Văn Châu. Quả là một công đôi ba việc.
"Tuyệt vời quá!"
Hứa Nhã vui mừng khôn xiết, lập tức bàn bạc với quản lý về việc album mới.
Đối với một ca sĩ, album mới là chuyện lớn, ngay tối hôm đó Hứa Nhã quản lý đón .
Nguyễn Miên chia tay Hứa Nhã đầy lưu luyến, đó kéo cổ áo, xoay lên lầu.
Cô lâu nhạc.
Giờ nhận lời giúp Hứa Nhã, cũng là lúc cô nên tìm sở thích của .
Trong căn phòng Công chúa ở tầng ba, Nguyễn Miên lười biếng đổ xuống giường, nhưng đưa tay ngăn tủ đầu giường.
Nhẹ nhàng mở nắp hộp, một cây đàn violin cũ kỹ, tróc sơn, đập mắt cô.
Cây đàn là một món đồ cổ, và cũng là biểu tượng phận của Nguyễn Miên.
Người chủ của nó là Loberni, thiên tài violin lừng danh, đồng thời là thầy truyền dạy kỹ thuật violin cho Nguyễn Miên.
Trong đầu Nguyễn Miên hiện lên gương mặt thầy.
Loberni bộ râu quai nón rậm rạp, vẻ mặt hiền từ, mang theo khí chất trầm độc đáo của một nhạc sĩ.
Tài năng âm nhạc cực kỳ xuất chúng giúp ông dễ dàng nổi bật trong giới âm nhạc thời đó, nhưng sự am hiểu sâu sắc về âm nhạc và kỹ thuật biểu diễn điêu luyện mới là mấu chốt khiến ông mệnh danh là "thiên tài".
Và cây đàn violin , là thứ Loberni truyền cho cô khi ông rút lui khỏi giới âm nhạc.
Mục đích cần cũng rõ.
Lão nghệ sĩ violin Loberni hy vọng học trò của sẽ tiếp nối sự huy hoàng của ông con đường âm nhạc, như cách cô tiếp nhận cây đàn .
Đáng tiếc, Nguyễn Miên khi học thành tài trở về chỉ dồn hết tâm trí Cố Văn Châu, hề chạm cây đàn nữa.
Một lực lượng vô hình thúc đẩy cô đưa tay lấy cây đàn khỏi hộp, bàn tay mềm mại của cô lướt nhẹ dây đàn, điều chỉnh âm thanh.
Cô... nhớ thầy .
Nhớ giọng thiết của Loberni, nhớ tiếng thở dài nặng trĩu của ông khi trao cây đàn violin cho cô.
Nguyễn Miên gượng , nụ vô vọng như một đóa hoa huệ tây tàn.
Cô thật là bất hiếu, vì một đàn ông mà phí hoài tâm huyết cả đời của thầy.
Đặt cây đàn violin vị trí sẵn sàng, Nguyễn Miên thực hiện những động tác thuần thục.
Giai điệu violin du dương, êm tai trào từ căn phòng, mỗi nốt nhạc đều mang theo vị buồn man mác.
Âm nhạc là sự thể hiện cảm xúc của sáng tạo.
Nguyễn Miên đang đau buồn, nên âm nhạc tất yếu cũng buồn vô hạn.
Trong tâm trí, gương mặt Cố Văn Châu cứ luẩn quẩn dứt, cảm giác nhục nhã khi "xác minh phận" ngay xe như khắc sâu linh hồn cô, theo từng nốt nhạc lơ lửng trong trung...
Nguyễn Miên đắm chìm trong tiếng đàn đến mức hề nhận , một đang lặng lẽ bước lên tầng một của biệt thự.
Người đó theo hướng tiếng đàn, thẳng đến căn phòng Công chúa của Nguyễn Miên. Nhìn thấy cô đang tập trung cao độ chìm đắm trong âm nhạc, đành lòng quấy rầy, chỉ lặng lẽ ở cửa, thưởng thức tất cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/phu-nhan-muon-ly-hon-co-thieu-phat-dien-roi-nguyen-mien-va-co-van-chau/chuong-175-chi-dung-lai-o-do.html.]
Kết thúc một bản nhạc.
Tiếng vỗ tay vang lên, khiến hồn vía Nguyễn Miên cũng run rẩy theo.
Nguyễn Miên theo hướng tiếng động, kinh ngạc hỏi:
"Cậu cả, đến đây?"
Phong Ngọc Thư ngừng vỗ tay, sải bước tiến phòng Nguyễn Miên.
"Đến thăm cháu."
Mấy ngày gặp, gương mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Miên gầy nhiều, chẳng còn chút thịt nào.
Và tất cả những chuyện , đều là do tên khốn Cố Văn Châu !
Phong Ngọc Thư thầm hận trong lòng, nhưng vì quá thương Nguyễn Miên nên đành cố gắng kiềm nén cảm xúc .
"Cậu cả ."
Nguyễn Miên làm một cử chỉ mời, để xuống ghế sofa trong phòng. Bản cô thì dậy cất cây đàn violin.
"Mấy ngày nay cháu sống thế nào? Ổn ?"
Vài ngày , Nguyễn Miên đột nhiên xuất hiện ở biệt thự cũ của nhà họ Phong, lén lút tìm Phong Ngọc Thư, rằng cô ở một yên tĩnh. Chuyện công ty, tuy Đàm Hãn Vũ là Tổng giám đốc điều hành tận tâm, nhưng những lúc cần thiết vẫn cần cả nhà họ Phong là chiếu cố.
Phong Ngọc Thư thương yêu cô cháu gái nhất, đương nhiên cầu tất ứng.
vì sắc mặt cô quá tệ, cũng nỡ truy hỏi nguyên nhân.
Nay mấy ngày trôi qua kể từ khi Nguyễn Miên tĩnh tâm, mới dám đến tận nơi quan tâm cô.
"Tất nhiên là ạ! Cháu chẳng cần suy nghĩ gì hết, cứ trốn trong biệt thự lười biếng, làm gì chuyện chứ?"
Nguyễn Miên lười nhác tựa sofa, một cách tự nhiên.
Nếu thực sự như , cháu gầy ?
Câu hỏi của Phong Ngọc Thư ngay môi, nhưng thấy Nguyễn Miên cố tỏ mạnh mẽ, tài nào hỏi . Anh chỉ thể thuận theo lời cô:
"Cháu thấy là !"
Phong Ngọc Thư vắt chân chữ ngũ, tiếp tục :
Giọng Phong Ngọc Thư chợt dừng , nhưng lời thì dường như vẫn còn ấp ủ.
Ban đầu kiên quyết về phía Nguyễn Miên, cho rằng Cố Văn Châu là một tên khốn , chỉ rời xa thì cô công chúa nhỏ của gia đình mới tìm thấy hạnh phúc.
những hành động gần đây của Cố Văn Châu khiến rối bời...
Nói đúng hơn, Cố Văn Châu làm những điều mà theo ấn tượng của là thể.
Nhất thời, về cuộc hôn nhân của cặp đôi trẻ , cũng khuyên giải thế nào.
"Tìm thì tìm chứ ."
Nguyễn Miên vẫn giữ vẻ mặt lơ đễnh đó.
Thực tần suất tim cô đập đang âm thầm tăng tốc, thể tự kiểm soát.
Dù nữa, Cố Văn Châu vì tìm mà còn đến tận nhà ông ngoại, cô vẫn chút rung động.
chút rung động so với nỗi nhục nhã cô chịu thì chẳng đáng nhắc đến.
Còn về Phong Ngọc Thư, lý do lưỡng lự trong mắt cô, cô hiểu.
"Cậu cả, cuộc hôn nhân của cháu và Cố Văn Châu sớm hữu danh vô thực , chỉ vì ông ngoại mà chúng cháu mới tạm hoãn việc ký giấy ly hôn thôi. Cậu đừng bận tâm vì chúng cháu nữa."
Phải thừa nhận, cô vẫn còn tình cảm với Cố Văn Châu, thậm chí sâu đậm.
Sâu đậm đến mức, cho đến giờ, cô vẫn cam tâm tình nguyện sinh con cho .
Chỉ tiếc, mối quan hệ giữa hai , cũng chỉ dừng ở đó.
Nguyễn Miên, từng yêu sâu sắc, c.h.ế.t trong đêm hôm đó .