Phụ Hoàng Vong Quốc Lén Đọc Tiếng Lòng Của Ta, Sau Đó Vực Dậy - Chương 86: Ngân hàng Cảnh Quốc
Cập nhật lúc: 2025-10-21 09:42:22
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4fmx81lOty
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
【Trời đất quỷ thần ơi, kinh thật, ngay cả chuyện vay tiền từ bách tính cũng nghĩ a!】
【Đây chẳng là quốc trái ?】
Khóe miệng Tiêu Vân Châu giật giật, khuê nữ tỉnh .
Ai da, y thu liễm một chút, thể để khuê nữ phát hiện y tiếng lòng của nàng, sẽ dọa sợ đứa trẻ mất.
"Hoàng thượng, ngài đây là ý gì? Thế nào là vay tiền từ bách tính?"
Hộ bộ Tưởng Lệ hoài nghi lầm .
【A, phương pháp là Hoàng đế phụ hoàng nghĩ ?】
Tiếng lòng chấn động của Tiêu Sở Sở, trực tiếp từ gian phòng cách vách truyền đến thư phòng.
Sắc mặt Tiêu Vân Châu biến đổi, Tưởng Lệ đang kinh ngạc hết hồn , nhất thời sắc mặt .
"Khụ, hỏi hỏi hỏi, chỉ hỏi!"
Tiêu Vân Châu đanh mặt , "Trẫm làm xong cơm, bưng đến mặt các khanh , mà các khanh còn ăn thế nào!"
"Còn trẫm từng muỗng từng muỗng đút cho các khanh ăn !"
Tưởng Lệ đỏ mặt, hai Hộ bộ Thị lang cũng nóng bừng tai.
Rốt cuộc thì Tưởng Lệ cũng ở Hộ bộ nhiều năm, chút đầu óc quản lý tiền bạc, "Ý của Hoàng thượng là, con dân Cảnh quốc đông đúc, mỗi vay cho quốc khố một văn tiền, thể tập hợp trăm vạn lượng ?"
Cách đây lâu, khoản hối lộ trăm vạn lượng bạch ngân của Từ Tế Tửu sung công, còn kịp đến Hộ bộ làm ấm chỗ, chia chác sạch sẽ trong vài ngày.
Hoàng Hà vỡ đê, Phan Tập cần tiền để xử lý dòng nước.
Liễu Tần may đông y, cần tiền trợ cấp cho nữ công.
Thái y viện liên hợp đại phu, điều trị dịch bệnh cho lưu dân, cũng cần tiền.
Còn lương thảo Binh bộ, mua chiến mã...
Mở thông chợ phiên, mua thịt dê non...
Tưởng Lệ nghĩ đến đau đầu.
"Hoàng thượng, ngài là nhắm túi tiền của bách tính ?"
Tưởng Lệ nghĩ, liền u oán Hoàng đế.
" thuế của thu nhẹ ."
"Ngài bây giờ còn nghĩ một danh mục mới, là vay tiền từ bách tính... Ai, khó lắm a!"
Bách tính ngốc !
Có tiền đóng cửa ăn thịt, !
Nhà còn tiền mua thịt, còn cho Hoàng đế vay tiền ?
Khốn kiếp, vay một văn tiền cũng thấy nhiều!
Trừ phi là binh lính cầm đao đến tận nhà bức bách bách tính giao.
"Việc e rằng sẽ gây sự bất mãn trong bách tính, xin Hoàng thượng suy nghĩ kỹ lưỡng." Nội các Thứ phụ Thẩm Lương, nhíu mày can gián.
Từ xưa đến nay, chỉ vay lúc cấp bách chứ vay lúc nghèo khó.
"Cho dù bách tính tiền trong tay, ngày thường vay mượn họ hàng, họ còn suy xét một hai, huống hồ là vay cho triều đình?"
Tưởng Lệ gật đầu lia lịa, "Không sai a. Thuế má hà khắc còn hơn hổ dữ, Hoàng thượng ba suy nghĩ!"
Tiêu Vân Châu bọn họ một tràng, đầu óc phát trướng, đưa tay xoa thái dương.
【Oa ô, đó là sự thật, cho nên trả lãi cho bách tính chứ~】
Tiêu Sở Sở ở gian phòng kế bên sốt ruột .
Tiêu Vân Châu xong thầm gật đầu, Phó Sát Các lão, "Các lão nhớ , khi trẫm còn là Thái tử, ngài tặng trẫm một bức thư họa?"
Phó Sát Các lão ngẩn , "Là năm đó Hoàng thượng sinh thần ?"
"Ừm." Tiêu Vân Châu gật đầu, "Khi đó trẫm mẫu hậu dạy bảo, ơn những gì thầy giáo ban tặng, hồi báo."
"Cho nên ngày hôm , trẫm liền chép một bài thơ từ, tặng cho Các lão."
Ánh mắt Phó Sát Các lão lóe lên, cũng nghĩ đến đoạn tình thầy trò ấm áp năm xưa.
bây giờ điều , là để làm gì?
Cho dù năm đó y một lòng đối đãi với Thái tử, hôm nay y là Thủ phụ, hành vi bạo chính bức bách bách tính đưa tiền lấp đầy quốc khố, y cũng sẽ tán đồng Hoàng đế.
Phó Sát Các lão đang chuẩn kiên quyết can gián, thì Tiêu Vân Châu .
"Sau quả nhiên, Các lão nhận chữ của trẫm vô cùng vui vẻ. Liên tiếp ba năm đó đều tặng trẫm họa mừng sinh thần."
Phó Sát Các lão giật , "Hoàng thượng, ý của ngài là..."
Tiêu Vân Châu gật đầu, ánh mắt về phía hoàng hôn xa xăm, vẻ cảm khái.
"Bách tính vay tiền cho triều đình."
"Triều đình cũng nên cảm ơn, trao cho bách tính hồi báo, ví dụ như họ cho vay một trăm văn, trẫm một năm sẽ trả cho họ một trăm hai mươi văn."
Tưởng Lệ há miệng.
"Triều đình Cảnh quốc, chính là sự bảo đảm."
Tiêu Vân Châu nghiêng về phía .
"Chỉ cần Cảnh quốc diệt, thì nhất định sẽ trả tiền bạc cho bách tính, cùng với tiền lãi sinh lợi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/phu-hoang-vong-quoc-len-doc-tieng-long-cua-ta-sau-do-vuc-day/chuong-86-ngan-hang-canh-quoc.html.]
"Cho dù trẫm còn nữa, cũng sẽ tân đế chiếu theo khế ước quốc trái, dựa bằng chứng mà hành sự."
"Vay càng lâu, tiền lãi bách tính nhận càng nhiều."
Các Các lão, quan viên Hộ bộ trong thư phòng đều trợn tròn hai mắt.
Bọn họ đây từng nghĩ đến việc vay tiền từ bách tính.
bây giờ , khoản tiền lãi , thì thật sự chút khả năng!
"Thế nào, Các lão, nếu trẫm vay của các khanh một trăm lượng để mua lương thảo Binh bộ, lập giấy tờ, cam kết một năm trả cho các khanh một trăm hai mươi lượng, các khanh bằng lòng ?"
Tiêu Vân Châu qua.
Khóe miệng bốn vị Các lão khẽ động.
Cái gì mà bằng lòng chứ?
Một lúc thêm hai mươi lượng.
Tiền sinh tiền, so với tiền yên trong nhà, thì hữu dụng hơn nhiều!
"Hoàng thượng, thần nguyện ý cho ngài vay!" Tưởng Lệ kích động đoạt lời .
"Quốc trái của Hoàng thượng, quả thực lợi hại."
"Hoàng thượng ngài nghĩ bằng cách nào a!"
【Oa ô, đúng đó, Hoàng đế phụ hoàng nghĩ bằng cách nào a...】
Tiêu Sở Sở đều nhịn , trong lòng cũng lẩm bẩm theo.
"..."
Nghĩ bằng cách nào.
Tiêu Vân Châu u oán liếc Tưởng Lệ một cái.
Đương nhiên là tiếng lòng của tiểu Công chúa — "Cơ sở tài chính hiện đại".
điều thể ?
Loại thiên cơ của tiên giới , thể cho một đám chẳng đóng góp lớn lao gì cho thiên hạ ?
Ai.
Các khanh đều cơ duyên tới, phúc phận hưởng thụ điềm lành của tiên giới a.
"Khụ, chẳng trẫm nghĩ từ kỹ thuật nuôi vịt vỗ béo mấy ngày ?" Tiêu Vân Châu mở mắt dối.
"Vịt mỗi ngày cho ăn bốn bữa, ăn nhiều thì tích trữ trong cơ thể biến thành nhiều thịt vịt và mỡ hơn."
"Trẫm nghĩ đến đây, mấy khanh yến tiệc vịt, bụng lớn, chẳng liền nghĩ đến các khanh ngày thường ăn uống nhiều ... khụ , là liền nghĩ đến các khanh nhận bổng lộc nhiều năm, gia sản cũng hẳn là tích trữ ít ."
Ba Hộ bộ, bốn vị trọng thần Nội các há miệng.
Ý gì đây?
Hoàng thượng bọn họ là vịt thịt ?
Không, Hoàng đế là kiêng kỵ nhà bọn họ tài phú quá nhiều!
Hoàng đế là để ý đến gia sản của bọn họ a!
Thần tử tiền ăn uống mập mạp, quốc khố tiền nuôi binh mã...
Hoàng đế đây chẳng là nghĩ đến việc hỏi bọn họ vay tiền !
Hộ bộ Tưởng Lệ ngã ngửa.
Lập tức tái mặt, quỳ xuống dập đầu, "Hoàng thượng minh! Hoàng thượng nếu chuẩn quốc trái, thần là đầu tiên hưởng ứng!"
"Thần nhất định sẽ đem tiền nhàn rỗi trong nhà, bộ lấy ứng phó nhu cầu cấp thiết của quốc khố!"
【Thì là thế, Hoàng đế phụ hoàng là từ việc nuôi vịt vỗ béo mà liên tưởng đến quốc trái, cha của thật lợi hại~】
Tiêu Sở Sở nhịn vỗ tay trong lòng.
Tiêu Vân Châu thở phào nhẹ nhõm, lưng y chút căng thẳng mà đổ mồ hôi.
May mà phụ hoàng của y cơ trí a.
"Ừm, Các lão cũng lý, vay lúc cấp bách vay lúc nghèo khó. Quốc trái cũng nên kéo dài quá lâu, chỉ thể giải quyết cái khó cấp bách trong vài tháng, một hai năm."
Tiêu Vân Châu hồi tưởng tiếng lòng từ sách kỹ năng của khuê nữ.
"Cho nên trẫm nghĩ, ngoài quốc trái , còn ban bố một chính lệnh khác, bách tính thể tùy thời gửi tiền, rút tiền tại quốc khố."
Các đại thần trong thư phòng đều ngây .
Tiêu Sở Sở xong kích động, 【Oa ô, đây chính là nghiệp vụ tiền gửi ngân hàng ?!】
【Một bách tính thích rủi ro, đến việc cho khác vay tiền thì đau đầu, , nhưng gửi tiền rủi ro thấp, vốn gốc đảm bảo, họ sẽ tương đối yên tâm hơn.】
Tiêu Vân Châu xong, trong lòng gật đầu, trong thư phòng, "Tưởng Lệ, ngươi nguyện ý gửi tiền ở chỗ trẫm ?"
"Trẫm sẽ tính tiền lãi cho ngươi theo tháng, chỉ cần ngươi bằng lòng, gửi một tháng, hoặc gửi một trăm năm đều ."
Tưởng Lệ: "..."
Hoàng thượng đây... thật là một chiêu một thức!
Y xong, đều chút... động lòng .
Ba ngày , cổng thành kinh thành treo hoàng bảng.
Bách tính thấy đều kinh ngạc!