Phụ Hoàng Vong Quốc Lén Đọc Tiếng Lòng Của Ta, Sau Đó Vực Dậy - Chương 57: Hoàng đế muốn quần thần thi lại!

Cập nhật lúc: 2025-10-21 09:30:08
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Cả thư phòng đều im lặng.

“Giang Nhất Húc!”

Hoàng đế bất thình lình ném câu hỏi chất vấn.

“Đạo của Đại học, câu giải thích thế nào?!”

Các đại thần trong phòng đều mơ hồ.

“Hoàng thượng đây là ý gì?”

“Vì đột nhiên cho Giang Thị lang làm bài, còn là giải thích ‘Đại học’?”

“Đơn giản như , gì mà khó chứ?”

Các đại thần trong thư phòng nghị sự, từ Thủ phụ đại nhân Phúc Sát, đến ba vị Thứ phụ, đều hiểu mô tê gì.

Bọn họ hiện tại càng lúc càng hiểu phong cách hành sự của Hoàng đế.

Hoàng đế ôm tiểu công chúa, diện kiến quần thần kỳ quặc.

Quần thần can gián, Hoàng đế đề thi khoa cử!

Hơn nữa một đề đơn giản như , là đang coi thường ai đây?

Đề , đơn giản đến mức đáng sợ, phàm là từng sách đều .

Quần thần đều hoang mang.

nhanh, các quan viên Lục bộ đều mơ hồ cảm thấy đúng.

Bởi vì Giang Nhất Húc hỏi, vẻ kiêu ngạo và thanh cao mặt , dần dần hóa thành tái nhợt.

Hắn cứng đờ há miệng, thế mà run rẩy nên lời.

Các quan viên khác bên cạnh , ban đầu còn cho rằng Hoàng đế hỏi đầu đuôi, nhưng đợi mãi, đợi thấy Giang Nhất Húc trả lời!

Biểu cảm mơ hồ của quần thần, dần dần hóa thành kinh ngạc!

Bọn họ nhao nhao dám tin về phía Giang Nhất Húc!

Hoàng đế Tiêu Vân Châu ‘hừ hừ’ một tiếng lạnh, “Giang đại nhân im tiếng ?”

“Ngươi sỉ nhục trẫm thì năng lưu loát, bây giờ —câm ?”

Thân thể Giang Nhất Húc run rẩy.

Quần thần nhướng mày.

Tiêu Vân Châu ôm tiểu công chúa, lạnh mặt tiến lên một bước, “Giang Nhất Húc, ngươi sẽ ngay cả một câu trong bài Điện thí cũng làm chứ?”

“Sẽ ngay cả cương lĩnh thiên ‘Đại học’ cũng giải thích chứ!”

Tiêu Vân Châu giận cực mà .

Đạo của Đại học, ở sự làm sáng tỏ cái đức sáng của , ở sự dân, ở sự dừng nơi chí thiện.

Đề thi đơn giản đến mức, đừng là Tiến sĩ, ngay cả bất kỳ một tiểu tú tài nào cũng thể thao thao bất tuyệt.

Bởi vì, nó chính là câu đầu tiên khai thiên của ‘Đại học’!

Mới nhập môn ‘Đại học’, thầy giáo đều sẽ giảng đến!

Người câu , khác gì bán mù chữ trong các kỳ thi khoa cử.

“Cái, cái , thần nhiều năm bận công vụ, lâu sách .” Giang Nhất Húc lập tức khuỵu gối, mồ hôi đầm đìa quỳ xuống, “Thần hổ thẹn, thần quên mất… quên mất giải thích thế nào…”

Quần thần há hốc mồm.

Ngay cả Thủ phụ đại nhân Phúc Sát, cũng kinh ngạc trừng lớn đôi mắt già nua.

Bọn họ quả thực dám tin, bên cạnh kẻ ngu ngốc như .

Lại bộ Thị lang… thế mà ngay cả câu tổng cương đầu tiên của sách cũng thể quên mất ý nghĩa!

Lượng nước trong thành tích khoa cử của , quả thực thể nhấn chìm cả đại điện !

Tiêu Vân Châu nhắm mắt.

“Trẫm ôm nữ nhi, xử lý chính sự, liền thiên hạ sĩ tử chê .”

thiên hạ sĩ tử , nhân vật thanh lưu mà bọn họ cho là lên tiếng vì thiên hạ, chỉ thông cửu khiếu.”

“Thực sự là một khiếu cũng thông!”

“Chó má bằng!”

Tiêu Vân Châu phun thẳng đầu Giang Nhất Húc!

Phun thẳng mặt quần thần!

“Ngay lập tức bắt giữ Giang Nhất Húc, tước bỏ công danh! Tuyên Cẩm Y Vệ Chỉ huy sứ kiến, điều tra kỹ lưỡng tư cách Tiến sĩ khoa cử các năm!”

“Ngoài , năm ngày , tại Chính Dương Môn sắp đặt bàn ghế, trẫm khảo hạch trăm quan, văn trị võ công!”

“Kẻ nào chó má thông, tự xin từ chức! Hoặc là treo đầu xà, đ.â.m đùi dùi mà học hành cho trẫm!”

Giang Nhất Húc mềm nhũn như xương sống rút, ngã vật đất.

Quần thần kinh ngạc.

Cái gì?

Nghỉ ngơi trồng trọt đủ, còn thi ?

Mẹ kiếp!

Ngay cả Thủ phụ, Thứ phụ, cũng Giang Nhất Húc như kẻ thù!

Thứ súc vật hại cả đàn !

Bọn họ hại thảm !

Tiêu Vân Châu phun xong, vẫn cảm thấy đủ sảng khoái, đủ hả giận, vung tay lớn, “Ngụy Chính, năm ngày khảo hạch, sắp xếp những kẻ bình thường mắng trẫm hàng thứ nhất, thứ hai! Trẫm đích chấm bài trọng điểm.”

“Trẫm xem xem, đều là thứ gì, mà dám dạy trẫm làm việc!”

Quần thần ngây .

【Oa phụ hoàng uy vũ, trời ơi, Cảnh quốc chúng ‘cuốn’ lên đó nha.】

Tiêu Sở Sở trong lòng Hoàng đế, hai tay nhỏ bé cầm lấy trống lắc, vui vẻ ‘lạch cạch lạch cạch’ lắc lên.

【Bách tính chúng hôm nay thật vui sướng a~】

【Phụ hoàng làm lắm, để năng lực lên làm quan! Kẻ vô dụng thì cút xuống!】

Tiêu Vân Châu suýt nữa mỉm , nhưng lập tức nghiến răng, giữ vẻ nghiêm túc mặt quần thần.

Tiểu công chúa bảo bối của , chuyện dễ , đáng yêu đến chứ?

Lời khen ngợi khiến bay lên .

Huống chi, trút giận lên trăm quan, bây giờ đang cực kỳ sung sướng.

“Ừm, Ngụy Chính, trẫm thảo chỉ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/phu-hoang-vong-quoc-len-doc-tieng-long-cua-ta-sau-do-vuc-day/chuong-57-hoang-de-muon-quan-than-thi-lai.html.]

“Liễu Văn Xương, tạm thời thế chức Lại bộ Thị lang.” Tiêu Vân Châu vui vẻ, liền nghĩ đến vị trí trống cần để cho Liễu lão gia, gần đây đều thành tựu.

Ngụy Chính ngấm ngầm chấn động.

Các quan viên Nội các, Lục bộ đều nên lời.

Liễu lão gia thăng quan ư!?

Mới hôm tứ phẩm, trực tiếp tam phẩm ư?

Liễu lão gia còn Hoàng thượng gọi đến, vẫn đang ở nhà!

Mẹ kiếp, cứ thế thăng quan ?

Mấy quan viên định phản bác, Tiêu Vân Châu đuổi .

“Đi mà sách , năm ngày trẫm khảo hạch.”

“Ai thi , đến lúc đó đừng trách trẫm tuyệt tình.”

“Liễu lão gia cũng , các ngươi cũng , trẫm sẽ thiên vị!”

Quần thần hít một khí lạnh.

Mà Tiêu Sở Sở nhanh thấy lời nhắc nhở từ hệ thống của .

“Chúc mừng ký chủ, Hoàng đế thanh trừ một tham quan ô (chính tam phẩm), khảo hạch trăm quan, quốc lực Cảnh quốc đang tăng nhẹ.”

Tiêu Sở Sở khỏi toe toét.

Ngoài Hoàng thành, Mẫn gia.

Ngoại tổ mẫu của Tiêu Sở Sở, Liễu lão phu nhân, đích đưa Mẫn Nhu cùng đôi tiểu nữ nhi vẫn còn kinh hãi trở về Mẫn gia.

Mẫn lão phu nhân nữ nhi gầy gò của cùng đôi ngoại tôn nữ, nước mắt suýt rơi, nắm c.h.ặ.t t.a.y Liễu lão phu nhân buông.

"Nếu ngài cùng nương nương, chúng thật sẽ nữa."

"Hôm nay bận rộn xuể, nếu giữ ngài dùng bữa hãy ."

Đôi hài tử còn cần an ủi, mắt Mẫn Nhu cũng đỏ hoe.

Giờ mà giữ khách, ngược thành thất lễ.

Mẫn gia lão phu nhân dứt lời, Mẫn Nhu mắt đỏ hoe tiến lên, "Nương, , Liễu Tần nương nương cùng lão phu nhân đều là hiền lành, sẽ so đo chuyện với chúng ."

Nàng hướng Liễu lão phu nhân khẽ phúc , "Lão phu nhân ngài đói chăng? Xin mời dùng bữa hẵng ."

Mẫn gia lão phu nhân nhíu mày.

"Ôi cần, đói, về nhà xem lão gia ở nhà . Hôm nay ông ngoài làm ruộng, cái lưng già thế nào ." Liễu lão phu nhân cũng khách khí, nhanh chóng cáo từ.

"Các ngươi đừng bận tâm, chúng chỉ là tiện tay giúp đỡ mà thôi."

Liễu lão phu nhân lên xe ngựa , còn để bánh ngọt cho hài tử ăn.

Mẫn gia lão phu nhân theo xe ngựa khuất dần, mới khẽ nhíu mày nữ nhi của .

"Có chuyện gì , con hôm nay hiểu chuyện?"

"Lễ nghi cần vẫn , huống hồ Liễu gia là ân nhân cứu mạng của con và các cháu, thể khinh suất?"

Mẫn Nhu hít sâu một .

Nếu chỉ là quan hệ ân nhân, thì nàng hôm nay chắc chắn sẽ giữ Liễu lão phu nhân dùng bữa, mà chỉ đợi ngày khi thỏa việc, sẽ đưa hài tử đến tận nhà long trọng tạ ơn.

...

Mẫn Nhu nhắm mắt mở , nhớ âm thanh mềm mại khi may áo mùa đông.

Đại nữ nhi của nàng, sẽ là thê tử của Ngũ hoàng tử Liễu gia.

Mẫn gia và Liễu gia sẽ là thông gia.

Mẫn Nhu mẫu , biểu cảm phức tạp, "Nương, đừng hỏi. tóm , chúng càng tiến bộ hơn, đối với Liễu gia kính trọng ơn, cũng thể quá khách sáo."

Nàng đầy bụng lời thể thốt .

Bằng thì ? Nói rằng bản là nhạc mẫu tương lai của đích ca ca Tiểu công chúa, tiếng lòng của Tiểu công chúa?

Mẫn Nhu nuốt hết lời trong, cuối cùng chỉ về phía xa nơi bức tường thành hoàng cung ẩn hiện.

"Mẫu , con thỉnh dạy học cho Chỉ Nhi, Lộ Nhi."

"Hả?" Mẫn lão phu nhân kinh ngạc, "Nữ tử vô tài tiện thị đức!"

Mẫn Nhu lắc đầu.

Ánh mắt nàng kiên định.

Liễu lão phu nhân, Liễu Tần đều là từng sách.

So với việc nàng gặp chuyện dễ hoảng loạn, các nàng bình tĩnh hơn nhiều, hôm nay nếu nhờ các nàng xử lý vấn đề bình tĩnh nhanh chóng, Lộ Nhi của nàng lẽ còn.

Có thể thấy, nữ tử cũng nên sách!

"Con nghĩ kỹ . Sắc hầu hạ cuối cùng cũng chẳng gì, chỉ thể đợi kẻ lòng lang sói, nữ tử duy chỉ tự vững!"

Mẫn Nhu hy vọng, đôi nữ nhi đều thể tự cường tự lập, phu quân tự cũng thể sống .

Có phu quân, thì cũng thể cùng phu quân kề vai sát cánh tiến bước!

"Đợi ngày mai con sẽ tìm ."

Mẫn lão phu nhân kinh ngạc.

Mà Liễu lão phu nhân vội vàng xe ngựa về nhà, cũng chấn động.

Nàng xuống xe thấy thánh chỉ của Ngụy Chính.

"Liễu lão gia, cung hỷ a, ngài thăng làm Tam phẩm Thị lang."

Gì cơ?

Động tác trèo xuống xe của Liễu lão phu nhân đều khựng .

Nàng chỉ ngoài một ngày, Liễu gia thăng quan ?

Quan giai , lớn nhanh hơn cả rau cải trắng trong ruộng nhà nàng!

câu tiếp theo của Ngụy Chính, khiến hai thê tử chồng dở dở .

"Năm ngày , Hoàng thượng sẽ khảo hạch trăm quan, nếu Liễu lão gia đạt, Hoàng thượng cũng sẽ bãi miễn." Ngụy Chính nhắc nhở.

Liễu lão gia: "..."

Liễu phu nhân: "..."

Hai , biểu cảm quái dị, mừng nhịn.

Ôi chao, việc khác nhà lẽ .

thi cử thì sợ.

Liễu lão gia thi tiến sĩ mười mấy năm, thi tận ba !

Thành tích khoa cử, thực sự thể thật hơn nữa!

Đề thi các năm, làm bao nhiêu bộ !

Loading...