Phụ Hoàng Vong Quốc Lén Đọc Tiếng Lòng Của Ta, Sau Đó Vực Dậy - Chương 28: Hắn Lại Học Được Trước Bài Này Rồi!

Cập nhật lúc: 2025-10-21 03:10:23
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Nguy cơ vẫn giải trừ.

Chỉ cần Liễu gia vẫn là mẫu gia của Ngũ Hoàng tử một ngày, các hoàng tử ngày càng trưởng thành, rơi tranh đoạt ngôi vị, Hoàng đế Tiêu Vân Châu sẽ khó , sẽ nhận ngoại thích Liễu gia .

Từ xưa đến nay, khi Hoàng đế dần già yếu, lực bất tòng tâm, thấy Thái tử, Hoàng tử trẻ trung khỏe mạnh kế vị, chờ đợi qua đời, đều sẽ ngày càng đa nghi.

Cho dù lập làm Thái tử, việc giáng chức, giam lỏng, trong lịch sử đều nhiều.

Phụng sự quân vương như bầu bạn với hổ dữ!

Liễu lão gia còn chút đắc ý, cùng Liễu Tần thở phào nhẹ nhõm, trong khoảnh khắc trái tim siết chặt.

【Hoàng đế phụ hoàng ghét đại thần ép buộc lập Thái tử.】

【Ai đề cập, đó sẽ trong danh sách đen của !】

【Ngoại tổ suýt chút nữa vì chuyện giáng chức liên tục đó.】

Khóe miệng Liễu lão gia giật giật.

Liễu Tần lo lắng một cái.

Tiêu Sở Sở lẩm bẩm trong lòng, 【 thật một cách , là Hoàng đế phụ hoàng sang năm tự nghĩ .】

【Hắn sẽ với đại thần rằng, đồng ý lập Thái tử, nhưng công bố Thái tử là ai. Hắn sẽ treo tên định lên tấm biển trong Nghị sự thính Càn Thanh Cung.】

【Cho đến khi giá băng, đại thần mới xem chiếu chỉ phía tấm biển đó.】

Râu Liễu lão gia run lên một cái.

Đây quả thật là một cách vẹn cả đôi đường!

Vừa hóa giải cục diện khó khăn khi Hoàng đế đột ngột qua đời, kế vị, khiến các hoàng tử, đại thần đều ai là kế nhiệm.

Như , các hoàng tử thể ngày đêm ngừng miệt mài học tập.

Đại thần cũng dám lơ là, tùy tiện chia phe kết cánh.

Hoàng đế thật sự thông minh!

Liễu lão gia trong lòng thầm kinh hãi, đó mồ hôi ướt đẫm gáy.

Hoàng đế bề ngoài dường như Nội các, gián thần chèn ép, nhưng thực tài trí thông minh của Hoàng đế căn bản thua kém các đại thần, trong lòng Hoàng đế chắc hiểu những động thái nhỏ của bọn họ!

"Nương nương, đến giờ tiểu công chúa uống sữa ."

Nãi ma ma Chương Giai Thị khẽ nhắc nhở.

Tiếng nhắc nhở khiến Liễu Tần giật tỉnh giấc.

Tiêu Sở Sở trong lòng Liễu lão gia, lập tức cũng cảm thấy bụng đói cồn cào, cái đầu nhỏ cũng theo đó mà chút choáng váng.

Liễu lão gia cúi đầu, thấy cháu gái nhỏ nhắn miệng chúm chím mút mút, liền nỡ giao nàng cho Chương Giai Thị bế xuống.

Liễu lão gia vẫn luôn dõi mắt tiễn nàng thiên sảnh, trong đầu còn đang suy tính chuyện của Hoàng đế.

"Liễu Tần nương nương, thời gian còn sớm. Lão thần cũng nên cáo lui xuất cung ." Liễu lão gia cũng dậy cáo biệt con gái.

Ngũ Hoàng tử tranh đoạt ngôi vị, , một ngoại tổ, dám nghĩ tới.

Thế nhưng... nhỡ ?

Dừng , thể nghĩ tiếp nữa!

Ánh mắt Liễu lão gia lấp lánh, buộc tụng kinh Phật.

, vẫn ngừng nhớ lời cảnh báo từ tiếng lòng của tiểu công chúa mà thê tử kể cho khi nàng từ Thu Sơn trở về đêm khuya thanh vắng.

——Sau tân hoàng kế vị, Ngũ hoàng tử là đầu tiên kiêng kỵ, chiến tử sa trường.

Liễu lão gia nghĩ đến liền một trận đau lòng, nếu Hoàng đế ba năm băng hà sớm, chẳng chuyện nhiều nhất là trong mười năm sẽ xảy ?

Khi , tiểu Ngũ mới bao nhiêu tuổi?

Y , tiểu nhi tử của Tề tướng quân từ nhỏ lớn lên trong quân doanh, mười một tuổi vẫn thành niên, liền theo Tề tướng quân cùng , địch quân bao vây chiến tử.

Liễu lão gia nghĩ đến, liền đau đớn khôn nguôi.

【Ai da, hôm nay mùng bảy, nhớ , hình như Ngoại tổ phụ sẽ vấp ngã ở ngưỡng cửa, gãy cánh tay , khiến cho cả một tháng thể làm !】

Tiêu Sở Sở trong lòng Chương Giai thị, bế tới thiên điện.

Cách một bức tường, cách ngưỡng cửa chỉ ba bước chân Liễu lão gia, bất chợt liền thấy câu .

Y đến thiên linh cái cũng tê dại!

Y sắp ngã ?

Liễu lão gia mãi nghĩ chuyện của Ngũ hoàng tử, dốc hết tâm tư.

Giờ khắc tai thấy, nhưng thể kịp phản ứng.

Không như ngày xuất phát tế tự Thu Sơn , thê tử gọi tiểu tư đỡ y, hôm nay tả hữu y đều .

Liễu lão gia vốn quen nha môn, sách hơn chục năm, mức độ linh hoạt của tứ chi cơ bản là kém nhất.

Đầu óc y cẩn thận, nhưng chân y dẫm một vũng nước, trong chớp mắt thể liền trượt !

lời nhắc nhở của ngoại tôn nữ, y cũng thể kiểm soát việc thể ngã xuống lúc , trong chớp mắt liền ngã sấp mặt về phía ngưỡng cửa Đông Hoa Cung.

“Nguỵ Chính! Đỡ Liễu lão!”

Nói thì chậm, nhưng xảy nhanh, Hoàng đế Tiêu Vân Châu, xử lý xong một nửa tấu chương, chuẩn nghỉ trưa đến tìm tiểu Công chúa, đang bước Đông Hoa Cung.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/phu-hoang-vong-quoc-len-doc-tieng-long-cua-ta-sau-do-vuc-day/chuong-28-han-lai-hoc-duoc-truoc-bai-nay-roi.html.]

Trong chớp mắt, Hoàng đế liền thấy tiếng lòng của tiểu Công chúa.

【Ngoại tổ phụ hôm nay… sẽ ngã ở ngưỡng cửa…】

Tiểu Công chúa của y tựa tiên tử mà tiên đoán .

Rồi y liền thấy Liễu lão những chú ý, hơn nữa còn ngã sấp mặt giữa chốn đông .

“Ai da!” Nguỵ Chính bên cạnh Tiêu Vân Châu, lao tới làm tấm đệm thịt cho Liễu lão gia, cánh tay trái “khặc xìa” một tiếng, tựa như gãy.

Góc trán của Liễu gia lão gia va mặt đất, rách da, chảy máu.

cũng gì đáng ngại.

Liễu Tần thấy động tĩnh, vội vàng chạy , kinh hãi thất sắc, “Cha! Hoàng thượng——”

“Miễn lễ, tuyên Thái y!”

Tiêu Vân Châu đỡ nàng dậy, tự đỡ Liễu lão lên, ánh mắt ôn hòa y kiểm tra tay chân thương .

Trong ánh mắt trăm mối cảm xúc lẫn lộn… Y đối với việc Liễu lão ngã ngập tràn đồng tình, lo lắng, mà một nữa yên tâm!

Liễu lão tiếng lòng của tiểu Công chúa.

Lần thực sự nghiệm chứng !

Tiêu Vân Châu chờ Thái y đến băng bó cho Nguỵ Chính, xác nhận Liễu lão gì đáng ngại chỉ là trầy xước da, liền trọng thưởng Nguỵ Chính gãy xương cánh tay trái.

Nhìn Nguỵ Chính đau đến nhăn răng nhếch miệng, Tiêu Vân Châu nheo mắt.

Cú ngã của Liễu lão hề giả dối, nếu Nguỵ Chính cơ trí, đệm y, giờ khắc gãy tay tuyệt đối là Liễu lão .

Mức độ , thể nào là giả vờ.

Y đến đây, cũng sai tiểu thái giám thông truyền, cho nên Liễu lão gia bên trong cũng y đến.

Mà để trắc điện của Liễu Tần, còn qua một tấm bình phong.

Cho nên Liễu lão gia đó thấy y, cũng lý do gì để giả vờ ngã.

Tiêu Vân Châu thực sự yên tâm .

Vốn dĩ buổi thiết triều, y thấy bách quan đều kinh ngạc việc ác của Chu Ngũ Tín đến thế, cảm thấy chỉ một Liễu lão điều tra Chu Ngũ Tín, khi hạ triều bình tĩnh thì chút nghi ngờ.

Cái việc Liễu lão khác , chẳng giống với việc y lời cảnh báo của tiểu Công chúa ?

Tiêu Vân Châu chút nghi ngờ.

giờ khắc , nghi hoặc tiêu tan hết!

Tiêu Vân Châu Liễu lão trán mang vết thương, phát hiện y tự trách mà tạ ơn Nguỵ Chính gãy xương, trong lòng cũng sinh ít hổ thẹn.

Ai, là trẫm đa nghi quá !

Trẫm nên như , tiểu Công chúa chính là tiên tử chuyển thế, trời ban cho trẫm lời cảnh báo của cửu ngũ chí tôn, thể ai ai cũng thấy?

Tiêu Vân Châu chút hối hận, y nên đối xử với lương thần như !

Sau khi ban thưởng cho Nguỵ Chính trung thành hộ chủ, Tiêu Vân Châu liền giữ Liễu lão đang cáo từ.

“Là trẫm đủ cẩn thận.”

“Đêm qua Liễu lão cùng trẫm, vạch trần tệ nạn làm quan bất chính của Chu Ngũ Tín, hẳn là vô cùng vất vả, đến nay vẫn ngủ.”

“Cho nên tinh thần mà ngã, ai, đây đều là của trẫm, trẫm đáng lẽ nên sớm cho Liễu lão về nhà nghỉ ngơi.”

Liễu lão đại kinh.

Liễu Tần cũng nhịn nhướng mày.

Hoàng đế thái độ như , còn nhận ?

theo lời tiểu Công chúa, cho dù chuyện đêm qua, Ngoại tổ phụ nàng cũng sẽ ngã ở ngưỡng cửa trong nhà…

Tiêu Vân Châu ôn hòa cứ nhất quyết giữ Liễu lão , “Người hãy đến Trùng Hoa Điện của trẫm nghỉ ngơi, chợp mắt một lát.”

Liễu lão, Liễu Tần đầy mặt chấn kinh.

“Trong thư phòng Trùng Hoa Điện của trẫm trường tháp, bữa tối cho Thái y đến xem vết thương của .”

Không chứ, tùy tiện ngã một cái, y liền biến thành sủng thần ?! Còn thể đến thư phòng Hoàng đế ngủ ?

Liễu lão mục trừng khẩu ngốc.

Hoàng đế làm việc, y ngủ?

Với vết thương trán y, căn bản nghiêm trọng a. Nán thêm một lát, liền sắp lành a!

Liễu lão thụ sủng nhược kinh, nhưng hảo ý của Hoàng đế, y thể từ chối.

Từ chối ba , cuối cùng vẫn là , khi còn dành cho con gái một ánh mắt an tâm.

ngờ, Hoàng đế đặt chân thư phòng Trùng Hoa Điện, bên bàn cầm lấy tấu chương, khi thấy tiểu thái giám trải giường cho Liễu lão, liền suy tư hỏi.

“Ai. Liễu lão, cảm thấy trẫm nên lập Thái tử ?”

Liễu lão gia: “!!!”

Mẫu ôi.

Chẳng trùng hợp quá !

Đề , y a!

Loading...