Phụ Hoàng Vong Quốc Lén Đọc Tiếng Lòng Của Ta, Sau Đó Vực Dậy - Chương 24: Hữu Ngự sử để mắt đến cháu dâu của mình!
Cập nhật lúc: 2025-10-21 03:10:19
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong tiểu viện, Liễu lão gia trực tiếp mà phun .
Vị Hữu Ngự sử Chu đại nhân dẫn đầu việc can gián, còn “ăn vụng”, để mắt đến cháu dâu của ư?
Thật là thể thống gì đây!
“Khụ khụ khụ, phấn chua cay , sặc, sặc…” Liễu lão gia đỏ mặt che giấu.
Liễu gia lão phu nhân hung hăng giẫm lên chân y một cái.
Tiêu Sở Sở trong xe nôi, vẫn kết thúc màn “buôn chuyện”.
【Chu đại nhân lão bất tôn, lợi dụng lúc cháu trai nhà, liền cưỡng ép cháu dâu!】
Cả căn phòng tĩnh lặng.
Chiếc đũa trong tay Liễu Tần suýt chút nữa chọc thủng bát ngọc!
Vậy mà còn để đạt ý đồ !?
【A nhớ , chính là chuyện xảy khi trở về từ lễ tế mùa đông !】
【tôn tử của Chu đại nhân là của Kinh Thành Tư, chịu trách nhiệm tuần đêm. Hắn nghĩ đến đêm cháu trai tuần đêm, liền mò phòng cháu dâu, cưỡng ép nàng , còn uy h.i.ế.p nàng nếu cho cháu trai , cháu trai chắc chắn sẽ bỏ nàng!】
Tiêu Sở Sở nghĩ đến mà tức giận nắm chặt tay, 【Sau đó cháu dâu chịu nổi nhục nhã, treo cổ tự vẫn mà chết, thành là c.h.ế.t vì bệnh!】
【Nha đầu cận chuyện của cháu dâu, cũng Chu đại nhân làm bỏng cổ họng, bán xa.】
Liễu lão gia há hốc mồm.
Liễu lão phu nhân và Liễu Tần n.g.ự.c phập phồng.
Lão già họ Nhiệm , quả thực phép vua gì hết!
Hắn là súc sinh chăng?
【Ngoại tổ , bây giờ là Ngự sử Đô Sát Viện, giám sát bách quan.】
【Người mau vạch trần bộ mặt xí của lão già , thể để đạt ý đồ !】
【Ôi chao, khi nào mới thể mở miệng chuyện đây? Ai, nếu ngoại tổ thể thấy tiếng lòng của thì mấy.】
Liễu gia lão gia: “!”
Y cháu gái ngoại chỉ điểm .
Liễu lão phu nhân thần sắc phức tạp, nhưng vẫn cố nhịn đầu đứa tôn nữ đang trong nôi.
Liễu Tần ở vị trí chủ tọa, đối diện với bát phấn chua cay khai vị cũng chút nuốt trôi.
Cháu dâu của Hữu Ngự sử Chu đại nhân, chính là Mẫn Nhu, bạn của nàng khi xuất giá.
Khi phụ nàng đỗ tiến sĩ, mẫu nàng dẫn nàng đến kinh thành tham gia hội thưởng thu.
Chính lúc đó, nàng quen Mẫn tiểu thư, phụ làm việc ở Hàn Lâm Viện.
Lúc đó, quan giai của Mẫn gia vượt xa Liễu gia, nhưng vị Mẫn tiểu thư hề coi thường nàng, còn phát hiện nàng ai chuyện, thường xuyên bầu bạn với nàng.
Sau Liễu gia theo lão gia rời kinh làm quan, các nàng vẫn còn thư từ qua .
Mãi đến khi nàng nhập cung, Mẫn Nhu gả phủ Hữu Ngự sử, hai mới dần dần mất liên lạc.
đây vì chán ghét mà xa cách, mà là do phận hạn chế.
Liễu Tần nghĩ đến mà chút buồn bã, kể từ khi nàng gả cung, đừng là bạn , ngay cả phụ mẫu cũng thể thường xuyên gặp mặt.
Nàng thể tùy tiện triệu cung, trừ phi Hoàng hậu ban ơn cho phép.
Càng đừng khỏi cung gặp , cách vài ngày gửi thư .
Liễu Tần âm thầm cảm thương, nhưng nhanh thấy tiếng be bé của tiểu Công chúa, nàng chuyển buồn thành .
Có con gái bầu bạn, nàng bây giờ cuối cùng cũng hy vọng cuộc sống từng ngày .
Nàng bây giờ cũng thể đổi nhiều chuyện!
Liễu Tần nghĩ , liền đặt đũa xuống, về phía Liễu gia lão gia, suy tư một lúc mở miệng.
“Phụ , mới nhậm chức Ngự sử, tục ngữ câu tân quan nhậm chức ba ngọn lửa, bản tấu chương đầu tiên dâng lên Hoàng thượng, bây giờ manh mối gì ?”
Liễu gia lão gia khẽ ho một tiếng.
Có chứ.
y thể rõ.
Chẳng lẽ , trong lúc ăn bát phấn chua cay, y cháu gái ngoại chỉ điểm?
Chuẩn xử tử vị quan điều đến chỗ – Hữu Ngự sử Đô Sát Viện, thứ ba của Đô Sát Viện!
Liễu gia lão gia nghĩ liền khẽ , “Đàn Nương, tự chủ trương. Mưu sự mới hành động, con đừng lo lắng vớ vẩn cho phụ .”
Liễu Tần kìm nhíu mày.
Liễu lão phu nhân cũng kìm giẫm y một cái.
Liễu lão gia chính là quá tự phụ bướng bỉnh như trâu!
Người khác cho y ý kiến, đều là lo lắng vớ vẩn, chỉ y là tài năng!
Liễu Tần khẽ thở dài một , nhưng bỏ cuộc, “Phụ , mấy ngày , tiểu Công chúa tròn tháng, suýt chút nữa hãm hại.”
Liễu gia lão gia lập tức thổi râu, trừng mắt, “Chính là vị v.ú nuôi đó ư? Ta phu nhân , vị ma ma đó tra gì ?”
Liễu Tần lắc đầu, nhíu chặt mày, “Nàng cắn răng , phán c.h.é.m đầu.”
Kẻ chủ mưu chính là Trần Thường Tại.
đây là điều nàng với phụ .
“Phụ , vốn tưởng rằng, ở Đông Hoa Cung nhiều năm, vẫn luôn kín đáo, ai hãm hại , nhưng cuối cùng vẫn phòng bên cạnh.”
“Thì , ở nơi quen thuộc, chúng cũng thể lơ là cảnh giác.”
“Phụ , xem, nếu thăng làm Tần , chuyển đến cung điện khác, xa cách Mẫn Tần, Trần Thường Tại quen thuộc, ở cùng các phi tần khác, thì sẽ thế nào? Có càng nguy hiểm hơn ?”
Liễu gia lão gia , cũng bắt đầu lo lắng cho con gái.
“Con càng thận trọng hơn. Ở cùng mới, càng thể dễ dàng tin tưởng, tìm hiểu một lượt .”
Liễu Tần gật đầu, “Phụ đúng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/phu-hoang-vong-quoc-len-doc-tieng-long-cua-ta-sau-do-vuc-day/chuong-24-huu-ngu-su-de-mat-den-chau-dau-cua-minh.html.]
“Vậy phụ mới nhậm chức Ngự sử, Đô Sát Viện báo cáo, cũng tìm hiểu kỹ lưỡng một lượt về các vị đại nhân cùng làm việc ở Đô Sát Viện.”
Liễu gia lão gia sững sờ.
Thì con gái đang dùng chuyện trải qua để nhắc nhở y!
Y kìm về phía con gái, khi nhập cung vẫn còn non nớt, chỉ thấy Liễu Đàn Nương bây giờ, mặc một chiếc váy lụa xanh hồ thêu trăm bướm tinh xảo, tóc mai búi lên, cài một cây trâm phỉ thúy chim sẻ vàng ngậm ngọc.
Không là cách trang điểm cố ý long trọng, nhưng toát lên vẻ phi phàm ở khắp nơi.
Đôi mắt ôn hòa, nhu thuận của Liễu Đàn Nương, hôm nay cũng đặc biệt sáng lấp lánh, toát một sự kiên định mà đây từng .
Liễu gia lão gia lúc mới giật nhận , con gái trưởng thành !
Nàng ở trong cung trưởng thành nhanh chóng, còn là một tiểu tú nữ, một tiểu đáp ứng nữa.
“phụ ?”
“Lão gia?”
“Ừm, Đàn Nương con đúng.”
Liễu lão gia tử trịnh trọng gật đầu với con gái.
Ông vuốt râu , “Cha đây thấy con mềm yếu thuận theo, còn kiên trì dạy con nhận mặt chữ Tứ Thư Ngũ Kinh, xem sách cha dạy con quả nhiên hữu dụng, giờ đây con lập trường .”
Liễu Tần suýt chút nữa giữ vẻ bình tĩnh.
Nàng nào do cha dạy dỗ!
Là Tiểu Công chúa dạy nàng – lập trường, cả nhà mới sống nổi!
Cha quả thật mặt dày, còn cướp công của Tiểu Công chúa để tô vẽ cho bản !
Liễu Tần đỡ trán.
“Được, con gái ngoan, cứ theo con. Phụ nhậm chức, tiên điều tra trăm quan, mà sẽ quan sát bên trong Đô Sát Viện một phen!”
Liễu lão gia tử vuốt chòm râu dài , hề nhận sự khác thường của con gái.
Vốn dĩ ông còn đang khổ sở suy nghĩ, đến khi đó sẽ giải thích thế nào với Hoàng thượng về việc nghĩ cách điều tra chuyện nhà của Hữu Ngự Sử, giờ thì lý do .
Là do nữ nhi của ông, Liễu Tần, chỉ điểm đó!
【Oa oa, ngờ chuyện v.ú nuôi hãm hại khiến mẫu cảnh tỉnh ngoại tổ~】
【Quả nhiên hiệu ứng cánh bướm uy lực thật lớn.】
【Hy vọng ngoại tổ thể sớm điều tra hành vi độc ác của Chu đại nhân! Nhất định cứu lấy cháu dâu đáng thương của ông khi cháu trai ông tuần tra phố! Hãy để lão cẩu nam nhân chịu trừng phạt!】
Tiêu Sở Sở thấy mà kích động, vẫy vẫy bàn tay nhỏ.
Liễu lão gia âm thầm gật đầu, vốn dĩ ông ở chỗ con gái thêm một lát.
giờ việc cấp bách cần cứu , ông thể ở nữa, còn nhiều việc đang chờ ông làm.
“Đàn Nương, con nay là nương nương hậu cung, phụ thể ở chỗ con lâu .”
“Ta ở đây, Mẫn Tần nương nương chỉ thể dùng bữa ở sương sảnh, để mẫu con ở bầu bạn với con, phụ đây.”
Liễu lão gia ba miếng như hai, nhanh chóng húp sạch một bát lớn bún chua cay.
Trước khi , ông thật sự nhịn , ôm lấy Tiêu Sở Sở đang trong tã lót, nước mắt giàn giụa.
“Tiểu ngoại tôn nữ , tới khi nào, ngoại tổ mới thể gặp con đây.”
“Con yên tâm, ngoại tổ nhất định sẽ làm công việc của ngự sử, sẽ chuẩn của hồi môn cho con.”
Liễu Tần , đôi mắt cũng đỏ hoe.
Tiêu Sở Sở cũng chút buồn bã, cố gắng vươn bàn tay nhỏ mềm mại về phía Liễu lão gia, 【Oa oa, ngoại tổ~】
【Người sẽ nhớ ngoại tổ~~~】
【Đợi , sẽ với Hoàng đế phụ hoàng, gọi ngoại tổ cung~~】
Liễu lão gia nén đau rơi lệ, nỡ đặt Tiêu Sở Sở xuống, cứ ba bước đầu .
Tiêu Sở Sở cũng nỡ, òa một tiếng lớn.
【Ngoại tổ……】
Mẫn Tần mà cũng thấy buồn bã, nàng lặng lẽ từ bình phong sương sảnh trở về hậu viện của .
Không ngờ, lúc gặp Hoàng thượng Tiêu Vân Châu đang bước nhanh viện của Liễu Tần.
Tiêu Vân Châu tiếng con gái bảo bối nức nở trong phòng, lòng cảm thấy chua xót.
Ngay lập tức, dừng bước.
Sau sẽ thường xuyên gọi Liễu lão gia tử cung đối đáp, để vơi nỗi nhớ nhung của nhà họ Liễu.
Nghĩ , Thu Sơn tế tự kết thúc, Tiêu Vân Châu liền khởi giá hồi cung.
Tuy nhiên, ba năm ngày trôi qua, vẫn thực hiện lời hứa thầm kín của , gọi Liễu lão gia cung nữa.
Bởi vì Tiểu Công chúa Sở Sở bệnh, núi Thu Sơn vì Ngoại tổ phụ rời mà nàng lớn làm tổn thương giọng, trở về thì ủ rũ.
Tiêu Vân Châu lo lắng thôi, còn Hữu Ngự Sử Chu Ngũ Tín, cùng hơn hai mươi vị đại thần khác, liên tiếp dâng tấu năm , thúc giục lập Thái tử.
Trong tấu chương là thuyết giáo, là chửi rủa thậm tệ, mắng là một hoàng đế lập Thái tử, là bất chấp giang sơn tổ tông, bất chấp bá tánh thiên hạ, khiến Tiêu Vân Châu tức đến nỗi miệng nổi đầy mụn nước!
“Đám hỗn trướng !”
Tiêu Vân Châu gặp ai cả, chỉ mỗi ngày thăm con gái bệnh tật tinh thần của !
đám ngày nào cũng chặn mà mắng!
Ngày thứ sáu, khi Tiêu Vân Châu tức đến nỗi ngay cả thượng triều cũng , nhận tấu chương do Liễu lão gia đưa .
“Chẳng lẽ nhà họ Liễu cũng Trẫm lập Thái tử?”
Liễu lão gia dù cũng là ngoại tổ của Ngũ hoàng tử.
Tiêu Vân Châu gần đây bài xích các quan thuộc nhà đẻ của vài vị hoàng tử.
vui vẻ gì mà lật tấu chương , Tiêu Vân Châu liền trợn mắt há hốc mồm.
“Hữu Ngự Sử Chu Ngũ Tín tư đức bại hoại, gia phong đáng khen, bằng chứng xác thực!”
“Thần khẩn cầu Hoàng thượng bắt giữ Chu Ngũ Tín, giao cho Đại Lý Tự điều tra!”