Phụ Hoàng Vong Quốc Lén Đọc Tiếng Lòng Của Ta, Sau Đó Vực Dậy - Chương 185: Trưởng công chúa muốn làm Nữ hoàng!

Cập nhật lúc: 2025-10-21 09:46:29
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Canh cà chua màu đỏ tươi rực rỡ, đặc quánh như cà chua tan chảy trong đó.

Bề ngoài thấy nóng, nhưng uống một ngụm, trong cái nóng ấm áp, vị chua lẫn vị ngọt, vị ngọt lẫn hương thơm, béo mà ngán, tươi ngon mượt mà.

Rau bắp cải bên trong, thơm nhẹ ngọt thanh, kết hợp với vị đậm đà và tươi ngon của xúc xích, đều nấu mềm.

Không chỉ nam nữ trưởng thành thể ăn, mà già răng và trẻ nhỏ cũng thể nhai , dễ tiêu hóa.

Trưởng công chúa Vân Vũ, liên tục uống bốn năm ngụm, còn gắp hết cả rau bắp cải nấu mềm nhừ bên trong ăn.

Sau đó nàng nhấp từng ngụm canh nhỏ, với tùy tùng bên cạnh, “Đi mua thêm vài phần nữa.”

Nàng ngẩng đầu Sở Sở đang trong xe đẩy trẻ sơ sinh, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào ăn uống đến hai mắt híp đầy hưởng thụ, liền cảm thấy món ngon, hai đứa con ở nhà của nàng chắc chắn cũng sẽ thích.

Trưởng công chúa Vân Vũ, uống một ngụm canh nóng, phá vỡ quy tắc ‘ăn quá ba’ mà ma ma trong cung dạy, tức là gắp liên tục ba cùng một món.

“Vân , thử thêm món bánh ú nhân thịt xem .” Tiêu Vân Châu đưa tay mời.

Vân Vũ tao nhã lấy khăn tay lau miệng, gật đầu, khéo léo chuyển đũa sang chiếc bánh ú gạo nếp óng ả màu mỡ, “Được.”

Nàng quen ăn món cung đình, nên thấy bánh ú nhân thịt gì mới mẻ, trái còn sợ ngán.

khi gắp một miếng nhỏ, đưa miệng, Vân Vũ khẽ giật .

Lòng đỏ trứng là vị mặn.

Vừa miệng tỏa hương mặn nồng, hòa quyện với mùi thơm thanh mát của lá dong, vị ngọt tươi của thịt, vị tương đậm đà tinh tế của gạo nếp chồng chất lên .

Mắt Vân Vũ sáng rực, cảm giác tinh tế mà phong phú quả thực tuyệt vời, e rằng trẻ con cũng sẽ thích ăn.

“Liễu , món ăn của Cảnh Quốc các thật sự tinh xảo và độc đáo.” Vân Vũ bây giờ tin lời tỷ nhà họ Quý.

Nàng thậm chí còn mong đợi đến món sữa, khẩu vị mở rộng.

Vân Vũ đưa mắt hiệu cho thị vệ, bảo chỗ khác mua thêm một ít đồ ăn khác, lúc đó mang về phủ công chúa, nàng Tiêu Vân Châu mở lời, “Không Liễu , vì Cảnh Quốc đột nhiên mở Nhã Tập ở đây ?”

Tiêu Vân Châu nheo mắt.

【Ối chao, hổ là Sở Quốc Trưởng công chúa chiếm năm vị trí tinh !】

Biểu cảm hưởng thụ khi uống canh của Tiêu Sở Sở cũng dừng .

【Nàng khứu giác chính trị thật nhạy bén, nhận họa tâm cha che giấu!】

Tiêu Vân Châu khụ khụ, tiếng lòng của tiểu công chúa làm sặc.

Họa tâm… khụ, cái thì đúng thật.

Tiêu Vân Châu cụp mắt, nâng chén bàn lên, khẽ nhấp một ngụm, che vẻ phức tạp trong mắt .

“Liễu đôi chút?” Trưởng công chúa Vân Vũ nhận sự đổi cảm xúc của , khỏi nhướng mày truy hỏi, “Ta nghĩ, Cảnh Quốc Nhã Tập mở ở nơi giáp ranh hai nước, ắt hẳn mưu đồ.”

【Hì hì, đúng , Lão phụ cướp nhân tài của Sở Quốc các nàng đó ~】

Tiêu Sở Sở nhịn , nhưng nén .

【Họa tâm của Lão phụ , ngay tại chỗ bắt quả tang .】

Khóe miệng Tiêu Vân Châu giật giật.

Con gái chuyển thế từ tiên tử cái gì cũng , chỉ trừ cái tiếng lòng , đôi khi khiến khỏi rợn tóc gáy, chút hổ.

【Không , phụ hoàng, chỉ cần ngại ngùng, ngại ngùng sẽ là kẻ khác!】

Tiêu Sở Sở thầm hì hì trong lòng.

Mắt Tiêu Vân Châu sáng lên, lời của tiên giới lý, thật đúng là mặt dày, , thật đúng là phóng khoáng!

Hắn lập tức hắng giọng, cũng ngượng ngùng Trưởng công chúa Vân Vũ tinh ý, “Cảnh Quốc năm ngoái kết giao với Ngô Uẩn Quốc, nay cũng thiết lập mối quan hệ với các nước láng giềng khác.”

“Hai nước láng giềng nếu cứ căng thẳng kiếm bạt nỗ trương, khổ sở là trăm họ hai nơi.”

Tiêu Vân Châu nheo mắt, vẻ mặt chân thành.

Tại mở Nhã Tập mang đậm đặc trưng Cảnh Quốc ở nơi tiếp giáp ?

Đương nhiên là để tuyên truyền cái của Cảnh Quốc cho trăm họ Sở Quốc!

“Nhã Tập, tiện lợi cho trăm họ Cảnh Sở, chẳng lẽ là chuyện ?”

Trưởng công chúa Vân Vũ, khẽ nhíu mày, cảm thấy chỗ nào đó đúng.

nghĩ đến Tiêu Vân Châu , chỉ tôn trọng thê tử con, mà là một thương nhân, còn cho mắt xe đẩy trẻ sơ sinh, giống một gian thương bình thường.

Vân Vũ gật đầu, “Liễu , thương gia trọng lợi, nhưng mắt bách tính. Ta lấy rượu, kính một chén.”

Vừa , nàng định nâng chén lên, nhưng bên ngoài truyền đến một trận tiếng động gấp gáp.

“Hoàng… khụ khụ khụ, Liễu Nhuận Niên !?”

“Muội ruột của ở đây ?” Bên ngoài vang lên tiếng gọi gấp gáp.

“Có một thợ săn, một con hổ vằn xé nát cánh tay , ngã xuống đất, bụng bên còn cành cây đ.â.m xuyên!”

Lời , các thực khách trong quán bánh ú nhân thịt đều hoảng sợ biến sắc.

Thật là xui xẻo quá.

Người thợ săn còn thể sống ?

Trưởng công chúa Vân Vũ cũng nhịn tùy tùng, “Ngươi xem xem, nếu cần, gọi đại phu cùng đến giúp.”

Tiêu Vân Châu , khá kinh ngạc, “Vân lương thiện, thợ săn ở địa giới Cảnh Quốc , Sở, cũng nguyện ý cứu giúp?”

Vân Vũ nhíu mày, “Không giấu Liễu , thuở nhỏ cũng danh sư dạy dỗ, đạo lý thánh nhân.”

“Ngày thường gặp thì thôi, gặp , ngay mắt , nếu thấy c.h.ế.t cứu, e rằng đêm về khó ngủ.”

Nàng từ nhỏ lén Thái phó dạy đạo lý quân vương cho Thái tử.

Giang sơn xã tắc, lấy dân làm trọng.

【Nhân phẩm của Trưởng công chúa cũng tệ chút nào.】

Tiêu Sở Sở cảm khái.

【Ta nghiêm trọng nghi ngờ, nếu Sở ngã xuống mặt Lão phụ , Lão phụ thể sẽ cứu.】

Tiêu Vân Châu: “…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/phu-hoang-vong-quoc-len-doc-tieng-long-cua-ta-sau-do-vuc-day/chuong-185-truong-cong-chua-muon-lam-nu-hoang.html.]

Hắn , , tiểu công chúa bậy.

Ôi chao, con gái chuyển thế từ tiên tử của , đối với phụ vương thật nhiều hiểu lầm.

Hắn đang suy nghĩ, ánh mắt của Trưởng công chúa Vân Vũ kinh ngạc.

“Liễu , họ Liễu, chẳng lẽ chính là Liễu Nhuận Niên đó? Bọn họ đang tìm ruột của ?”

Tiêu Vân Châu suýt chút nữa gật đầu, nhưng thấy Liễu Nhuận Niên ở bàn đối diện, cố nhịn, cuối cùng nhận phận.

Trong chớp mắt, tiếng gọi gấp gáp ở cửa càng gần.

“Liễu Nhuận Niên! Mạnh đại phu cần ruột của giúp, xử lý vết thương ngay lập tức, khâu !”

“Nếu chậm trễ, sẽ mất mạng!”

Tiếng gọi vẻ còn cách quán bánh ú nhân thịt ít nhất mười mấy bước chân.

Vân Vũ Tiêu Vân Châu, khi nàng cho rằng chính là Liễu Nhuận Niên, nàng liền phát hiện, phụ nữ trẻ trung xinh đối diện Tiêu Vân Châu, luôn cạnh em bé, đút canh nóng cho nữ nhi đáng yêu, bỗng nhiên dậy.

“Ta xem .”

“Huynh chăm sóc Sở Sở nhé.”

Liễu Đàn Nương trực tiếp với Tiêu Vân Châu, đây là lời thỉnh cầu mà là dáng vẻ đường hoàng thẳng thắn, quả thực còn hơn cả Thái hậu!

Các đại thần Công bộ, Hộ bộ đều đến ngây .

nàng xong, Tiêu Vân Châu những giận, ngược còn hiền hòa mỉm , “Nàng , ở đây .”

“Ôi chao, Sở Sở bảo bối của , nương con ngoài làm việc , cha đút con nhé.”

Các đại thần vi hành tư phục, khóe miệng giật giật.

Liễu Nhuận Niên thì càng cúi đầu, cố ghìm khóe miệng thể giữ .

Vẻ đắc ý tự mãn của Tiêu Vân Châu, hề chút khó chịu hổ khi làm phu quân nội trợ, thậm chí còn mong Liễu Đàn Nương ngoài làm việc sớm hơn.

Sở Quốc Trưởng công chúa Vân Vũ, ánh mắt đại chấn.

“Người ngoài gọi chính là phu nhân của Liễu ư?”

Tiêu Vân Châu đáp một tiếng, “Ừm, đúng . Vân nếu hiếu kỳ thì cứ xa mà xem, đừng gần quá. Xử lý vết thương sợ tà khí xâm nhập, cho bệnh nhân.”

Vân Vũ thật sự dậy, nhanh chóng bước cửa, nàng tận mắt thấy thợ săn m.á.u thịt be bét khiêng đến đó.

Nàng thấy khi đại phu bận rộn, kỹ thuật khâu vết thương ngoài da của Liễu Đàn Nương trôi chảy như nước chảy mây trôi!

Cánh tay và bụng rách nát của thợ săn, khâu !

Ngay cả nốt ruồi cánh tay, cũng khâu một cách hảo!

Vân Vũ trợn tròn mắt.

Nàng chắc chắn rằng Sở Quốc y thuật như .

Nam tử Sở Quốc , nữ tử càng !

Đây là thần kỹ gì ?

Vân Vũ Liễu Đàn Nương đang bách tính vây xem khen ngợi, trong mắt lấp lánh.

‘Liễu Phi nương nương của Cảnh Quốc đó, giỏi thuật khâu vá, Hoàng đế phong nàng làm nữ quan thất phẩm, dạy thêm nhiều nữ tử thuật khâu vá y thuật, cứu chữa bách tính, binh sĩ.’

‘Nếu trượng phu, chồng nàng dâu trong nhà ủng hộ, Liễu Phi sẽ tự đến chuyện với nhà của nàng…’

Liễu… của Liễu Nhuận Niên, chính là Liễu Phi ư?

Mắt Vân Vũ chấn động, nhớ đến lời tỷ nhà họ Quý , Liễu Đàn Nương, và Tiêu Vân Châu đang bế nữ nhi đáng yêu từ quán bánh ú nhân thịt bước .

Trượng phu của Liễu Phi, chẳng chính là Hoàng đế Cảnh Quốc !?

Ánh mắt Vân Vũ phức tạp, vị Hoàng đế đang trêu chọc con gái, lấy đó làm hổ thẹn, ngược còn lấy làm vinh dự…

Và cả vị Hoàng đế ủng hộ phi tần trong hậu cung làm nên sự nghiệp…

Thậm chí, ẩn giấu phận Hoàng đế, dùng họ của nữ tử trong hậu cung của ư?

Vân Vũ kinh ngạc há miệng.

Phụ vương của nàng, Hoàng Thái tử của nàng, tuyệt đối thể làm đến mức độ .

, Hoàng đế Cảnh Quốc

“Sở Sở, con xem nương con lợi hại ?”

Vân Vũ cuối cùng nhịn mở lời, “Tiêu… khụ, Liễu , ở Cảnh Quốc trong nhà chắc hẳn tài phú ít, quyền thế ngút trời.”

“Ta thấy giờ đây sủng ái ấu nữ, nhưng tương lai vẫn sẽ trọng dụng con trai cháu trai, kế thừa vị trí gia chủ của , cho dù ấu nữ tài đảm mưu, ?”

Tiêu Vân Châu ngẩn , liền khẽ , “Nếu ấu nữ của nguyện ý kế thừa vị trí gia chủ, nhất định sẽ trao cho nàng, con trai cháu trai đều thèm tới.”

Đồng tử Vân Vũ co rụt .

Tiêu Vân Châu thấy vẻ mặt ít thấy của nàng, liền cảm thấy buồn .

Sở Sở nhà , đó chính là tiên tử chuyển thế!

Cảnh Quốc nếu tiên tử xưng vương, thì thể xem thường .

Ba cái Sở Quốc, cũng đủ Cảnh Quốc đối phó!

【Ấy, làm , thấy cha Hoàng đế xử lý chính sự, ngày ngày quần quật, còn vất vả hơn cả kẻ làm thuê.】

Tiêu Sở Sở từ chối, 【Mệt lắm, việc cứ để ca ca gánh vác là nhất.】

Tiêu Vân Châu bất đắc dĩ khổ, con gái tiên tử lười biếng.

Thôi , đành để Thành Càn đảm đương.

“Ấy, nếu Sở Sở nhà lòng quản chuyện nhà , thì .” Tiêu Vân Châu lắc đầu thở dài với Vân Vũ.

Vân Vũ hít sâu một .

【Chết tiệt, độ hảo cảm của Sở Quốc Trưởng công chúa, tăng vọt lên 31% !】

【Hệ thống , cha Hoàng đế đang đánh trúng sở thích lớn nhất của Sở Quốc Trưởng công chúa, cũng là bí mật của nàng ——】

【Nàng làm Nữ hoàng Sở Quốc, thế Hoàng Thái tử của nàng!】

Tiêu Vân Châu trợn mắt.

Loading...