Phó Tổng Đừng Ngược Đãi, Phu Nhân Đã Ký Giấy Ly Hôn - Chương 109: Khủng hoảng tình cảm

Cập nhật lúc: 2025-09-23 13:53:21
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Mười một giờ, Phó Tranh trở về từ bên ngoài hai cùng dùng bữa trưa ở nhà.

Tài xế đưa cả hai đến sân bay, các thư ký đợi sẵn ở đó.

Chuyến , Phó Tranh mang theo bốn thư ký.

Ngoại trừ Trợ lý Dương, ba còn đều mối quan hệ giữa và Ôn

Lương.

lẽ Trợ lý Dương dặn dò , nên ba thư ký khi thấy Ôn Lương đều hề tỏ ngạc nhiên, họ bình thản chào hỏi cô, cứ như thể Ôn Lương cũng là công tác .

Sau khi làm thủ tục -in, cả đoàn đến phòng chờ VIP.

Phó Tranh xuống ghế sa, lập tức nhân viên mang đến.

Ôn Lương chọn một chiếc sa đối diện cửa sổ kính lớn, từ đây thể thấy rõ vài chiếc máy bay đang đậu bên ngoài.

đầu , thấy Phó Tranh đang cầm một cuốn tạp chí tài chính, chăm chú.

Nhìn những khác trong phòng chờ, tạp chí, sách, cầm điện thoại làm việc.

Không khí yên tĩnh lạ thường.

Điện thoại của Ôn Lương rung lên hai tiếng.

Phó Tranh ngẩng đầu sang.

Bắt gặp ánh mắt , Ôn Lương ngượng nghịu, chuyển chế độ rung của điện s sang im lặng.

Đó là tin nhắn WeChat từ Chu Vũ:

"Kỳ nghỉ kế hoạch gì ?"

"Có, đang ở sân bay đây."

"Đi ?"

"New York."

"Ở mấy ngày thế?"

"Khoảng một tuần."

"Ghen tị ghê, bọn chỉ ba ngày nghỉ, ba ngày bắt đầu . Hơn nữa, ba ngày cũng rảnh, còn quảng bá."

"Vậy thảm thật."

Hai cứ thế trò chuyện qua .

Chu Vũ hỏi: "Em và bạn trai bây giờ quan hệ thế nào ? Lần sắp chia tay ..."

Ôn Lương ngẩng đầu Phó Tranh một cái trả lời: "Vẫn , chia tay, vẫn đang quan sát thêm."

"

lúc , một bóng tiến về phía

Phó Tranh: "Phó tổng? Thật trùng hợp, định ?"

Ôn Lương ngẩng đầu sang

Đó là một đàn ông trung niên mặc vest chỉnh tề, thời trẻ cũng là một trai trai hiếm .

Phó Tranh đặt cuốn tạp chí xuống, bắt tay với đến: "Đi New York một chuyến."

"Trùng hợp thật, cũng chút việc cần đến

New York."

Nói , đó chuyển ánh mắt sang Ôn

Lương: "Vị , chắc là cô Ôn Lương?"

Thấy đó nhắc đến , Ôn Lương khẽ gật đầu chào : "Vị là?"

Người đàn ông trung niên chằm chằm

Ôn Lương một lúc lâu: "Tôi họ Sở, Sở Tư Nghi là con gái ."

"Thì là bác Sở, thất lễ ." Ôn Lương nhướng mày, miệng vẫn cung kính.

"Không gì." Sở Kiến Quân xua tay.

Sở Kiến Quân và Phó Tranh hàn huyên vài câu, trong lúc đó, ánh mắt ông cứ ngừng liếc Ôn Lương.

Ôn Lương cảm thấy kỳ lạ, chỉ nghĩ là ông ghét vì liên quan đến Sở Tư Nghi, chừng trong lòng đang tính toán cách đối phó .

Đến giờ lên máy bay.

Họ khoang hạng nhất.

Vị trí của Ôn Lương gần cửa sổ, bên cạnh là

Phó Tranh.

Vừa mới xuống ghế, một giọng vang lên từ lối : "Phó tổng, gặp ."

"

Sở Kiến Quân liếc Ôn Lương, xuống ghế phía Phó Tranh.

Hơn mười tiếng , máy bay hạ cánh xuống sân bay New York.

Sở Kiến Quân chào tạm biệt Phó Tranh và Ôn

Lương.

Nhìn bóng lưng ông , Ôn Lương thì thầm tai Phó Tranh: "Anh xem, ông đến để theo dõi chúng ?"

thì, Ôn Lương luôn cảm thấy Sở Kiến

Quân gì đó kỳ lạ.

"Không cần để ý đến ông .'

Thư ký lấy hành lý.

"

Người của công ty con ở nước ngoài phái xe đến, đưa Phó Tranh và Ôn Lương về nơi ở.

Đến nơi, Ôn Lương mới ngớ hỏi: "Chúng ở khách sạn ?"

"Họ ở khách sạn, chúng ở đây," Phó Tranh .

"Họ" ở đây là các thư ký.

Đây là một khu biệt thự, những căn nhà nhỏ độc lập, tinh xảo và xinh xắn.

Cây cối xanh .

Ôn Lương căn biệt thự xa hoa, chút kinh ngạc. bên , cô đều buồn bã khôn xiết. Không từ khi nào, cô thể đùa cợt về chuyện và Sở Tư Nghị .

Trong biệt thự một giúp việc gốc Hoa, giúp họ sắp xếp hành lý.

Ôn Lương tham quan một vòng quanh biệ thự, khi xuống thì thấy Phó Tranh đang chiếc ghế sa đơn ở một góc khác, gọt táo.

Vỏ táo gọt liền mạch từ đầu đến cuối.

Phó Tranh đưa quả táo gọt cho Ôn

Lương: "Thử ."

Ôn Lương nhận lấy quả táo, cắn một miếng: "Ngon thật."

"Ngon thì ăn nhiều ."

"Anh ăn ." Ôn Lương nhét quả táo tay , cùng giúp việc để dọn dẹp đồ đạc.

Không cần đến việc thường xuyên dọn dẹp, phòng ngủ sạch sẽ tinh tươm, chăn ga gối đệm phơi nắng, trải là dùng ngay. Ôn Lương sắp xếp quần áo từ vali tủ quần áo.

Đồ đạc của hai mang theo nhiều, lâu thư ký mang đến một đồ dùng sinh hoạt mua tại đó.

Sau khi định, giúp việc nấu bữa trua.

Công bằng mà , mùi vị món ăn Trung

Quốc do giúp việc nấu quá ngon.

Đây là nước ngoài, cũng thể bữa nào cũng ngoài ăn đồ Tây.

Ôn Lương định, mấy ngày ở New York , nhất là tự cô nấu ăn.

Từ Giang Thành đến New York qua một quá cảnh, tổng cộng hơn hai mươi tiếng.

Dù là khoang hạng nhất, máy bay lâu như cũng thoải mái.

Sau bữa trưa, hai dạo xung quanh.

Trên đường gặp ít Hoa, họ còn gật đầu chào hỏi .

Bên đường, nhiều biển hiệu siêu thị chỉ in tiếng Anh mà còn tiếng Trung

Khu vực hẳn là nơi tập trung của nhiều Hoa.

Trên đường, Phó Tranh nhận điện thoại từ thư ký, đến công ty con một chuyến.

Ôn Lương trở về phòng ngủ chính nghỉ ngơi, khi tỉnh dậy trời chập tối.

Cô mở điện thoại, thấy tin nhắn của Phó

Tranh: "Em dậy ? Dậy thì báo , sẽ cho đến đón em, tối nay chúng ăn ngoài."

Ôn Lương trả lời tin nhắn của Phó Tranh, dậy, một bộ quần áo phù hợp với khí hậu nơi đây.

Không lâu , một thư ký lái xe đến đón Ôn

Lương.

Biệt thự của Phó Tranh cách trung tâm thành phố xa, mất nửa tiếng lái xe.

Ôn Lương trong xe, cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ, chút thất thần.

Công ty con của nhà họ Phó ở Mỹ thành lập tại New York, là một ngành công nghiệp mới nổi, sức ảnh hưởng lớn ở Phố Wall.

Thuở , Phó Tranh từng gây bão mạng trong nước nhờ một bài diễn văn tiếng Anh tại Phố Wall.

Khi đó, cô vẫn chỉ là một thiếu nữ mười tám mười chín tuổi, Ôn Lương, xem vô bộ phim thần tượng, tràn đầy khát khao về tình yêu.

Giờ đây, cô hai mươi lăm tuổi, kết hôn với ba năm, và đang trải qua khủng hoảng tình cảm.

Chương 110 :Tham luyến

Chiếc ô tô dừng cửa một nhà hàng.

Nhà hàng phong cách sang trọng theo kiểu châu Âu, tường vài chữ cái tiếng Anh là tên của nhà hàng.

Dưới sự hướng dẫn của thư ký, Ôn Lương bước .

Bên trong chật kín chỗ, thể thấy việc kinh doanh của nhà hàng thịnh vượng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/pho-tong-dung-nguoc-dai-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon/chuong-109-khung-hoang-tinh-cam.html.]

Vừa bước , cô thấy Phó Tranh.

Anh ở hàng thứ ba sát lối , áo sơ mi đen, quần tây đen, áo vest cởi vắt lưng ghế.

Anh tựa lưng ghế một cách nhàn nhã, chân bắt chéo, dáng vẻ tao nhã.

Như cảm nhận điều gì, về phía cửa, ánh mắt giao với Ôn Lương

Ôn Lương bước nhanh tới, kéo ghế đối diện .

"Đến ? Buổi chiều ở nhà làm gì ?

"Ngủ cả buổi chiều."

"Vậy tối nay chắc buồn ngủ nhỉ?"

Hiểu rõ ẩn ý trong lời , Ôn Lương trừng mắt một cái.

Nhân viên phục vụ đưa thực đơn đến, mỗi một quyển.

Phó Tranh gọi vài món bằng tiếng Anh, giọng nam tính mang theo âm Anh chuẩn mực, trầm thấp từ tính.

Điều khiến Ôn Lương nhớ hồi còn học. Khi luyện tiếng Anh, cô từng bài phát biểu của , còn nguyên văn, bắt chước tốc độ và ngữ aiẹu của . Cô mà vẫn hài lòng.

Sau khi gọi món xong, phục vụ rời .

Ôn Lương chống cằm, chống khuỷu tay bàn, vô thức ngắm cách bày trí nhà hàng.

Phó Tranh cũng đang cô.

Khuôn mặt cô hài hòa và quyến rũ, làn da trắng mịn màng.

Trên mặt cô nở nụ nhẹ, ôi mắt lạnh lùng mà thanh tú, như một làn nước biếc, bình lặng gợn sóng.

Nửa tiếng , món ăn lượt bưng lên.

Món đầu tiên là trứng cá muối, óng ánh trong suốt.

"Trứng cá muối là món đặc biệt của nhà hàng, em thử xem?"

Ôn Lương gật đầu, phết một ít trứng cá muối lên lát bánh mì.

Từng viên trứng cá vỡ trong miệng, mang theo hương vị đặc trưng tanh mặn.

"Thật sự tệ."

Trước đây cô thích trứng cá muối, nhưng ăn nhiều cũng quen.

Ôn Lương chỉ ăn một miếng bánh mì nhỏ, mặt bày một đĩa bít tết phi lê.

Phó Tranh vẫn như thường, cắt thành từng miếng nhỏ để mặt Ôn Lương.

Sau khi kết thúc món chính là đến món tráng miệng, mousse dâu tây và bánh Napoleon.

Ôn Lương đều nỡ bỏ qua.

Rời nhà hàng, hai tản bộ một lúc.

Trên đường ít cặp đôi nắm tay mật. Hai họ cũng thu hút ánh của một qua đường.

Đi ngang qua một cửa hàng quà tặng, cả hai ghé xem. Ra khỏi cửa hàng, cổ tay

Phó Tranh thêm một sợi dây thun.

Về đến biệt thự hơn chín giờ tối.

Phó Tranh hứng khởi, kéo Ôn Lương phòng tắm làm một .

"Không , ngày mai nữa." Ôn

Lương mệt mỏi giường.

Dạo tần suất dày đặc.

Cô lo lắng ảnh hưởng đến em bé.

Nói thì cũng do cô, tham luyến.

Nghĩ đến đây, cô liếc Phó Tranh.

"Sao ?" Phó Tranh cầm ấm đun nước rót nước, Ôn Lương một cái.

"Không gì."

Con hồ ly tinh , đúng là dụ .

Cô sắp kiềm chế nổi nữa .

Nếu để Phó Tranh suy nghĩ của cô, e là tối nay xong đời.

Phó Tranh công tác, còn Ôn Lương thì tranh thủ du lịch. Ban ngày Phó Tranh bận ở công ty con, cô lang thang khắp New York.

Thỉnh thoảng tan làm sớm cũng đưa cô dạo.

Vài ngày , họ chuẩn trở về.

Phó Tranh bảo thư ký về , còn và Ôn

Lương sẽ ghé thăm cô ở Los Angeles.

Nhà họ Phó ba em.

Con cả là bố của Phó Tranh và cả, khi Phó

Tranh còn nhỏ, cùng vợ gặp tai nạn giao thông và qua đời.

Con thứ hai là đương kim Chủ tịch Tập đoàn

Phó thị, hiếm khi can thiệp việc công ty, tự mở chuỗi nhà hàng riêng.

Con thứ ba chính là cô Phó Thanh Nguyệt định cư ở Los Angeles.

Là con gái út, lão gia và lão phu nhân cưng chiều từ nhỏ, khiến cho Phó Thanh

Nguyệt hơn bốn mươi, năm mươi tuổi mà vẫn chút bướng bỉnh.

Bà đến giờ vẫn kết hôn.

Trước đây lão gia và lão phu nhân cũng lo lắng cho chuyện hôn nhân của bà, giới thiệu cho bà nhiều tài giỏi trẻ tuổi.

Phó Thanh Nguyệt kết hôn, nên lão gia và lão phu nhân cũng đành chịu, để bà tự do.

Nghe vài năm gần đây bà nhận nuô một đứa trẻ.

Đến nhà họ Phó gần mười năm, Ôn Lương thể đếm đầu ngón tay gặp Phó

Thanh Nguyệt.

Cô nhạy cảm nhận thích , lúc đầu Phó Thanh Nguyệt về nhà ăn Tết, gặp

Ôn Lương chỉ coi cô như khí.

Sau cô và Phó Tranh kết hôn, bà về nước một , cô như kẻ thù, còn từng gặp riêng cô.

Phó Thanh Nguyệt tìm cô, chẳng qua là cô chủ động rời xa Phó Tranh, rằng cô xứng với .

lúc đó, Ôn Lương vẫn còn ngập tràn hy vọng về cuộc hôn nhân , đương nhiên nhượng bộ.

Hai vui mà chia tay.

Chắc chắn Phó Thanh Nguyệt cũng tìm

Phó Tranh, Phó Tranh gì với bà mà đó bà trở về nữa.

Tuy nhiên bà thích Phó Tranh, thậm chí còn hơn cả Phó Việt.

Biết Phó Tranh đến thăm, bà tỏ vui.

"Cô." Nhìn thấy dáng cao lớn của ,

TULL

Phó Thanh Nguyệt nở nụ hiền hậu.

khi trông thấy Ôn Lương bên cạnh, sắc mặt bà thoáng mất tự nhiên.

Cảm xúc nhẹ, nhưng vẫn Ôn Lương bắt gặp.

Ôn Lương cũng mỉm chào: "Cô ạ.

Phó Thanh Nguyệt mặt , ánh mắt dừng Phó Tranh, : "Vào ."

Phó Tranh Ôn Lương bên cạnh, nắm tay cô, bước trong nhà.

Phòng khách bài trí đơn giản mà ấm cúng.

Phó Thanh Nguyệt rót hai ly nóng: "A

Tranh, cháu chịu đến thăm cô, cô vui. Khi còn nhỏ, uổng công cô thương cháu.'

"Đến thăm cô là việc nên làm mà." Ánh mắt

Phó Tranh quét một vòng trong phòng khách:

"Phàm Phàm học ạ?"

Phàm Phàm, tên đầy đủ là Phó Thi Phàm, là đứa trẻ mà Phó Thanh Nguyệt nhận nuôi.

Ôn Lương chỉ từng đến đứa trẻ , nhưng bao giờ gặp mặt.

Phó Tranh thì từng gặp vài , gần đây nhất là tháng Bảy khi đến công tác. Tiện đường ghé thăm Phó Thanh Nguyệt, đúng lúc cô việc bận, giúp chăm Phó Thị

Phàm vài hôm, cảm tình với cô bé thông minh lanh lợi đó.

"Ừ." Phó Thanh Nguyệt gật đầu: "Tối nay ăn cơm ở đây, Phàm Phàm nhớ cháu lắm.

.

Ôn Lương ngượng ngùng, nhiều, chủ yếu là Phó Tranh và Phó Thanh Nguyệt trò chuyện.

Phó Thanh Nguyệt hỏi thăm sức khỏe lão gia, hỏi gần đây tình hình của Phó Tranh thế nào.

Lúc , Phó Tranh dậy ban công nhận điện thoại.

Trong phòng khách chỉ còn Ôn Lương và

Phó Thanh Nguyệt, bầu khí lập tức trở nên im lặng căng thẳng

Phó Thanh Nguyệt bên cạnh, ánh mắt như lưỡi d.a.o lướt qua Ôn Lương.

Ôn Lương cảm thấy cả lạnh buốt.

dậy, đến cửa ban công, đợi Phó

Tranh gọi điện xong, tiến gần: "A Tranh."

Phó Tranh đút điện thoại túi, hỏi: "Cô ơi, trong phòng khách?"

"Không , cô hỏi cháu, cháu định thế nào?" Ánh mắt bà quét về phía Ôn

Lương trong phòng khách, rõ ràng là đang hỏi đến chuyện hôn nhân của hai .

truyện sẽ ko đăng full ở đây, full nhắn zl 034..900..5202

Loading...