Phó Tổng Đừng Ngược Đãi, Phu Nhân Đã Ký Giấy Ly Hôn - Phó Tranh & Ôn Lương - Chương 734: Lần đầu gặp Bella
Cập nhật lúc: 2025-10-04 09:24:25
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Bóng tối khăn lạnh giúp Ôn Lương thở phào nhẹ nhõm trong chốc lát.
Nghe thấy tiếng bước chân của Lục Diệu trong phòng, tiếng giày da giẫm thảm phát tiếng sột soạt trầm đục.
"Còn bao nhiêu?" Cô hỏi khẽ.
"Mấy trăm bản."
Ôn Lương vén khăn lên, cảm giác mát lạnh khi chườm đá tan dần mí mắt.
Cô thẳng dậy, tiếp tục lật xem tài liệu bác sĩ còn , nhanh đến trang cuối cùng.
Khuôn mặt xa lạ bức ảnh nở một nụ tiêu chuẩn, như thể đang chế giễu cuộc tìm kiếm vô ích .
"Không ..."
Ôn Lương đơn giản tổng hợp tài liệu, tiếng giấy va phát âm thanh trầm đục: "Hàng nghìn tài liệu, ai là ."
Lục Diệu chuẩn tâm lý từ : "Mặc dù chúng làm việc vô ích, nhưng ít nhất chúng , Lucas làm việc ở trụ sở tập đoàn KL."
Ôn Lương: "..."
Vô nghĩa.
Lục Diệu xoa cằm, tò mò hỏi: "Cô xem, Robert thăng chức , Lucas giúp họ làm nhiều chuyện như , tại họ để Lucas rời ?"
Ôn Lương trầm tư, : "Các bệnh viện thuộc tập đoàn KL chế độ đãi ngộ , Lucas làm chuyện , chỉ thể gắn bó với tập đoàn KL, đãi ngộ chắc kém hơn Robert, tại rời tập đoàn KL?"
Lục Diệu cũng bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc.
Ôn Lương nghĩ điều gì đó: "Có thể rời tập đoàn y tế KL, chỉ là ở nơi công khai!"
"Ý gì?"
"Theo , các bệnh viện tư lợi như KL đều sẽ hợp tác với các trường đại học, giáo sư lớn, thành lập phòng nghiên cứu, tiến hành nghiên cứu khoa học về y học và dược học, Lucas là một thiên tài, thể trọng tâm đặt ở phòng nghiên cứu."
"Phỏng đoán của cô lý, nhưng cũng muộn , về ngủ đây, mai tiếp."
Lục Diệu xoa trán.
Sắp xếp tài liệu cũng tốn sức.
Lục Diệu rời , Ôn Lương tắm rửa xong, dựa đầu giường nghỉ ngơi một lát, lấy máy tính bảng , nhập địa chỉ trang web mà giáo sư Bao cho.
Theo lời giáo sư Bao, thể thông qua thôi miên để khôi phục trí nhớ mà tác dụng phụ nào khác, thế giới quá hai mươi thể làm điều đó, tất cả đều là những nổi tiếng trong giới tâm lý học.
Ôn Lương tra cứu các tài liệu khác , cuối cùng tập hợp đủ mười tám cái tên.
Trong mười tám năm là Mỹ, mười ba còn , đến từ châu Âu, đến từ châu Á, đến từ Úc.
Ôn Lương tập trung chủ yếu năm Mỹ , trừ giáo sư Bao, bắt đầu sắp xếp thông tin cơ bản và hướng nghiên cứu của bốn còn .
Sau khi sắp xếp xong, Ôn Lương gửi danh sách cho Tân, nhờ điều tra sâu hơn, xem trong bốn bác sĩ ai từng tiếp xúc hoặc hợp tác với tập đoàn KL, cuối tháng Sáu sáu năm , khi cô mất trí nhớ, họ đang ở ?
Sáng Chủ Nhật, đến thời gian trị liệu hẹn giữa Ôn Lương và giáo sư Bao.
Đêm hôm , Philadelphia một trận mưa nhỏ, khí mang theo ẩm lạnh lẽo.
Ôn Lương bước tòa nhà màu xám khiêm tốn của phòng khám tâm lý Bao.
"Cô Ôn, chào buổi sáng." Lina nở nụ chuyên nghiệp, "Giáo sư Bao đợi cô ."
"Vâng, Lina." Ôn Lương gật đầu đáp , mắt lướt qua sảnh tiếp tân, thứ như thường lệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/pho-tong-dung-nguoc-dai-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-pho-tranh-on-luong/chuong-734-lan-dau-gap-bella.html.]
Đi qua hành lang quen thuộc, những tấm bằng tường lấp lánh ánh đèn trần dịu nhẹ.
Bố cục phòng khám khác so với , bàn cạnh ghế sofa một bó hoa loa kèn trắng tươi mới, tỏa hương thơm thanh nhã.
Giáo sư Bao hôm nay mặc bộ vest màu xám nhạt, trông vẻ thoải mái hơn , nhưng đôi mắt xanh xám đó vẫn ẩn chứa sức mạnh thấu hiểu lòng quen thuộc.
"Cô Ôn, vẻ như tối qua cô nghỉ ngơi ." Giáo sư Bao tinh ý nhận thấy quầng thâm mắt Ôn Lương, "Trước khi trị liệu chúng cần đảm bảo cô ở trạng thái nhất."
Ôn Lương gượng : "Tối qua bận, ngủ khá muộn."
Giáo sư Bao đưa cho cô một tách thảo mộc: "Uống chút , thể giúp thư giãn. Kết quả đánh giá lý tưởng, hôm nay chúng bắt đầu giai đoạn đầu của quá trình luyện tập khôi phục trí nhớ, sẽ nhẹ nhàng hơn cô tưởng tượng."
Ôn Lương nhấp từng ngụm nhỏ ấm, hương thơm của thảo mộc quả thật khiến thần kinh căng thẳng của cô thư giãn.
Lisa và Anderson cũng lượt phòng khám, bắt đầu chuẩn thiết trị liệu.
"Giáo sư, thể bắt đầu ." Chuẩn xong, Anderson .
"Cô Ôn, sẵn sàng ?"
"Sẵn sàng ."
"Vậy thì bắt đầu thôi."
Ôn Lương đặt cốc xuống bàn, lên chiếc ghế trị liệu thoải mái đó, Anderson giúp Ôn Lương kết nối thiết theo dõi.
Máy phát tiếng vo ve nhẹ, màn hình máy theo dõi điện não sáng lên dịu nhẹ.
Giáo sư Bao thao tác vài thiết , đèn trong phòng trở nên ấm áp và dịu nhẹ, các bức tường xung quanh đổi, tiếng ồn trắng tự nhiên từ từ tràn , như thể đang ở giữa một cánh đồng rộng lớn và sáng sủa.
Gió nhẹ mô phỏng thổi qua mặt, Ôn Lương ngạc nhiên há miệng: "Công nghệ cao thật."
"Nhìn nó, cô Ôn..."
Giáo sư Bao cầm chiếc đồng hồ bỏ túi tinh xảo, giọng như thủy triều trầm thấp, từ từ tràn qua ý thức của Ôn Lương: "Hãy để chúng rời xa những phiền muộn... trở về một thời điểm đơn giản hơn, tươi sáng hơn... hãy tưởng tượng cô đang một con đường rợp bóng cây quen thuộc, ánh nắng xuyên qua tán lá, rải rác những bóng râm lốm đốm... khí mùi cỏ xanh và đất ẩm..."
Nhạc nền dịu nhẹ chảy trôi, là tiếng nước chảy róc rách mô phỏng môi trường tự nhiên và tiếng chim hót thỉnh thoảng.
Tầm của Ôn Lương dần mờ , dần thư giãn, chìm xuống, buồn ngủ mơ màng, từ lúc nào nhắm mắt .
"Bây giờ... thời gian đang trôi... cô thấy ... là dáng vẻ trẻ hơn... cô đang ở ? Có là khuôn viên trường đại học ?"
Ý thức của Ôn Lương như kéo nhẹ nhàng, bóng tối mắt dần thế bằng hình ảnh.
Là Philadelphia! Những kiến trúc Gothic quen thuộc, tường gạch đỏ, những con đường nhỏ rợp bóng cây xanh...
"Là Philadelphia... khuôn viên trường Penn..." Giọng Ôn Lương mơ hồ, mang theo chút hoài niệm.
"Rất ... hãy tận hưởng hết khí tuổi trẻ đó... cô đang làm gì? Có ai bên cạnh ?"
Hình ảnh mắt Ôn Lương trở nên rõ ràng.
Một buổi chiều nắng , quán cà phê ngoài trời cạnh thư viện đại học.
Ôn Lương thấy một cô gái giống hệt , trẻ hơn nhiều, khuôn mặt còn non nớt, ôm một chồng sách dày cộp, đang vẻ khó khăn khi cố gắng đẩy cánh cửa kính nặng nề.
lúc , một bàn tay từ bên cạnh đưa , nhẹ nhàng giúp cô giữ cửa.
"Cảm ơn." Ôn Lương trẻ tuổi ngẩng đầu lên, thấy một cô gái tóc dài với nụ rạng rỡ, mặc áo ba lỗ thể thao và quần short, đeo tai quanh cổ, toát vẻ năng động.
"Không gì! Oa, bạn là sinh viên trao đổi mới của chuyên ngành chúng ? Sách môn nặng như gạch !" Giọng cô gái trong trẻo, sảng khoái, mang theo chút trêu chọc thiện.
"Bella..." Nằm ghế trị liệu, khóe môi Ôn Lương vô thức nở một nụ ấm áp, rõ ràng lên cái tên .