Phó Tổng Đừng Ngược Đãi, Phu Nhân Đã Ký Giấy Ly Hôn - Phó Tranh & Ôn Lương - Chương 567
Cập nhật lúc: 2025-10-04 07:45:12
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Muốn dọn đến đây
Ôn Lương trở , lưng về phía , ngáp một cái, “Em mệt mỏi quá, giờ em ngủ đây, trong tủ lạnh bánh sandwich, tự hâm nóng nhé.”
Phó Tranh tựa tay lên đầu, mỉm tự , giống như cố ý cho cô , “Chắc hẳn thoải mái, thể cảm nhận em căng thẳng… nhạy cảm, chỉ một chút đến .”
Ôn Lương nghiến răng, coi như thấy, nhắm mắt ngủ.
Thấy cô phản ứng gì, Phó Tranh cũng quấy rầy nữa, lật xuống giường, hờ hững mặc đồ, nhà vệ sinh.
Căn phòng trở nên yên tĩnh.
Ôn Lương mở một bên mắt, xung quanh, đó thoải mái trở .
Nhắm mắt , trong đầu cô vụn vặt những mảnh ký ức về những cơ thể quấn quýt lúc nãy.
Cô kềm chế mà nuốt nước bọt.
Ban đầu, cô trong phòng khác , thật lòng phối hợp với , sự sợ hãi và lo lắng là giả vờ.
Chẳng bao lâu , cô nhận trong phòng chỉ , thấy diễn xuất sâu sắc như , cô tiếp tục phối hợp, xem định làm gì tiếp theo.
Sau đó, cô hiểu rằng, làm — cô.
Đóng vai.
Mà bất kỳ dấu hiệu nào.
Anh chuyên tâm vai diễn một kẻ cướp sắc.
Cô đó là Phó Tranh.
Phó Tranh cũng , nhất định cô nhận , nên mới phối hợp như .
Họ hiểu một cách thầm lặng.
trong lúc đầu óc mơ hồ, một khoảnh khắc, cô cảm thấy đang đè lên thật sự là một tên cướp liều lĩnh xông phòng…
Cẩn thận vì cô đang mang thai, động tác của nhẹ nhàng.
Nhẹ hơn nhiều so với , tần suất cũng chậm .
vì , cô đến nhiều .
Cảm giác chua xót đến cực điểm, trong khoảnh khắc bùng nổ, thể kiểm soát, như thể vẫn đang diễn .
Đột nhiên, chăn vạch , đôi chân lạnh toát.
Ôn Lương giật nâng dậy, thu chân , về phía Phó Tranh đang kéo chăn, “Anh làm gì ?”
Phó Tranh lắc lắc khăn mặt nóng trong tay, “Để lau cho em một chút.”
“…… Ồ.”
Ôn Lương xuống.
Phó Tranh cô một chút, bắt gặp ánh mắt phần xao xuyến của cô, , “Lúc nãy qua, em thấy ?… Hay là em đang hồi tưởng gì đó, nên mới thất thần?”
Bị đoán trúng tâm tư, Ôn Lương như mèo dẫm đuôi, chút phản ứng thái quá, “Nói bậy!”
Cô nhận chút “ gì giấu diếm”, cố gắng bình tĩnh, nhắm mắt , “Em gần như ngủ , chỉ làm tỉnh dậy.”
“Ồ… Có vẻ như hiểu nhầm em ?” Phó Tranh nhướn mày, kéo dài âm điệu, tai cô đỏ bừng, trong mắt thoáng qua một tia sâu xa.
Nghe giọng điệu đầy ẩn ý của , Ôn Lương cắn nhẹ môi , dùng chăn che đầu.
Phó Tranh quỳ một chân giường, tay lớn nắm lấy đầu gối của cô, tách .
Đột nhiên im lặng.
Ôn Lương cảm thấy hối hận, cô nên che đầu.
Khi thể thấy, một cảm giác sẽ càng trở nên rõ ràng.
Chẳng hạn như lúc .
Cô như thể thể cảm nhận ánh mắt nóng bỏng của rơi xuống đó, khiến cô yên, kìm mà run rẩy.
“Không lau ? Còn nhanh lên?” Cô với giọng hung dữ.
Dùng giọng điệu kiên nhẫn để che giấu sự hổ khó chịu lúc , như đống lửa.
“Gấp gì chứ?”
Phó Tranh vội vàng, từ từ đặt khăn mặt nóng lên.
Anh nhẹ nhàng, như đang lau chùi, như đang khiêu khích.
Khăn mặt rời một chút dán .
là một cảm giác thô ráp hơn.
Ôn Lương nhạy cảm đến mức chịu nổi, run rẩy.
Lần lau kéo dài tận nửa giờ mới xong.
Ôn Lương kéo chăn xuống, lộ đầu, mặt đỏ bừng, là do ngột ngạt lý do gì khác.
Vài phút , Phó Tranh cầm đồ từ nhà vệ sinh .
Ôn Lương cảnh giác , lập tức quấn chặt chăn, che kín như cái kén.
Phó Tranh , “Lau mặt, đánh răng ngủ tiếp.”
Ôn Lương đồ trong tay , “…… Ồ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/pho-tong-dung-nguoc-dai-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-pho-tranh-on-luong/chuong-567.html.]
Cô chống dậy, giữ chăn sát ngực, nhận lấy bàn chải đánh răng và cốc từ tay .
Rửa mặt xong, Ôn Lương xuống giường.
Phó Tranh để đồ nhà vệ sinh, đó trở giường lớn.
Ôn Lương kềm nắm chặt một góc chăn, “Anh còn làm gì nữa?”
Phó Tranh nhưng gì, từng bước tiến gần.
Ôn Lương quấn , “Không , em thật sự chịu nổi…”
“Em đang nghĩ gì ? Anh chỉ giúp em ga trải giường thôi, ướt như , em còn ngủ ?”
Nhớ một khung cảnh, mặt Ôn Lương đỏ như đèn lồng.
Anh bế cô, cùng với chăn, ghế sofa, kéo ga trải giường cũ , tìm trong tủ một cái ga trải giường sạch sẽ trải lên, bế cô về giường.
Cuối cùng Ôn Lương cũng thể nhắm mắt ngủ một cách yên .
Phó Tranh nhà vệ sinh tắm rửa, đồ ngủ, ngoài hâm nóng một cái sandwich.
Khi trở về, Ôn Lương ngủ say.
Anh nhẹ nhàng kéo chăn lên giường, cạnh Ôn Lương, vẻ mặt yên bình và xinh của cô, tay lớn vỗ nhẹ lên bụng cô.
Bụng bỗng dưng căng lên một chỗ, như đang đáp .
Phó Tranh lập tức thẳng dậy.
Vừa nãy là thai máy?
Anh đặt tay trở , nhẹ nhàng vỗ hai cái, bụng căng lên một chút.
Trên mặt Phó Tranh lộ nụ đầy yêu thương.
Anh gọi Ôn Lương dậy, chia sẻ tin vui , nhưng nghĩ đến việc cô mệt, nên .
Giữa đêm, Ôn Lương tỉnh dậy vì đói.
Cô sờ bụng đang kêu ọc ọc, lật , tiếng bên cạnh vang lên, “Sao ?”
Ôn Lương mơ màng thấy , nhớ chuyện đêm qua, liền , “Anh dậy ? Em đói, hâm nóng cho em một cái sandwich .”
“Sandwich ăn hết .”
Ôn Lương lắp bắp suy nghĩ một chút, chớp mắt, “Ăn hết cả hai cái ?”
“Ừ.”
“Á?” Ngay lập tức cảm thấy ấm ức, Ôn Lương trách móc, “Sao để cho em một cái? Ôi ôi, đói quá…”
Cảm xúc đến thật nhanh.
Phó Tranh vội vàng , “Anh dự định làm cho em, em ăn gì? Anh làm ngay.”
“Cái khác thì lâu, chỉ cho em một bát mì thôi.”
“Mì dầu nấu?”
“Được.”
Phó Tranh dậy bếp, hai phút , đưa cho Ôn Lương một lát bánh mì nướng để cô ăn tạm.
Mì dầu nấu trông ngon, vài lá cải ngọt đó, một quả trứng cắt đôi, cùng với lát thịt ham.
Khi ăn bát mì nóng hổi, Ôn Lương hài lòng, mỉm với Phó Tranh, “Anh dậy thật đúng lúc!”
Phó Tranh ngây một chút.
Dưới ánh đèn, nụ của cô như một cô gái ngây thơ, hạnh phúc và mãn nguyện.
Chỉ là một bát mì ban đêm mà thôi.
Anh mím môi , “Anh vẫn ngủ.”
“Sao ? Đang nghĩ đến chuyện bên Philadelphia ?”
“Không, khi em ngủ, cảm nhận thai máy.” Phó Tranh , đôi mắt sáng lên, “Anh nhớ em với , nó từng cử động đây?”
Ôn Lương thai máy tính là trễ.
May mắn là cô bỏ lỡ bất kỳ cuộc kiểm tra nào, thứ đều bình thường, nên quá lo lắng.
Nghe Phó Tranh như , Ôn Lương sờ bụng, , “Thật ?”
“Đương nhiên.”
“Tiếc quá, em ngủ mất.”
“Không , còn nhiều cơ hội. À, A Lương.”
“Ừ?”
“Sau dọn đến ở cùng em, cho đến khi em sinh, ? Giữa đêm em dậy tiện, thể chăm sóc cho em.”
Ôn Lương suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý, “Được, nhưng như hôm nay…”
Lao động miễn phí, dùng thì phí.
“Yên tâm, hiểu, hôm nay chỉ là để em giải tỏa cơn thèm.”
“……”
Cô lúc nào thèm ?!