Chưa lên máy bay
Nụ hôn của đàn ông dần dần di chuyển xuống, để những vết đỏ nhỏ làn da trắng nõn của cô.
Hơi thở nóng rực của phả làn da cô, cảnh tượng mắt, một cách xa, “Ôi, phu nhân Phù, mà nhanh động lòng ?”
Nói xong, cúi đầu xuống.
Ôn Lương nhắm mắt , trong đầu như một mớ bòng bong thể suy nghĩ.
Người đàn ông tinh quái, cảm nhận nhiệt độ cơ thể cô, hết sức khiêu khích, “Phu nhân Phù, em hồi hộp ?”
Ôn Lương đáp, cũng thể đáp.
Anh mong đợi câu trả lời từ cô, chỉ tiếp tục thì thầm bên tai cô.
Ôn Lương giữ chặt đôi mắt, hàng mi khẽ rung động, làm như thấy.
Người đàn ông sẽ để cô giả vờ như .
Anh tùy ý lau tay lên ga trải giường, tháo thắt lưng.
Ôn Lương co chân lên, dịch sang một bên, nhưng kéo về.
Cút .
“……”
Trong phòng bỗng trở nên im ắng, chỉ còn âm thanh thở hổn hển của cả hai, nặng nề và mập mờ.
Hứ.
“ ? Tôi thích phu nhân Phó Thành thật như …”
Ôn Lương lặng lẽ đảo mắt.
Đột nhiên, bên ngoài vang lên giọng của dì, “Tiểu Ôn? Tôi nấu sữa bò, em uống một chút ?”
Vừa dứt lời, đàn ông khẽ rên một tiếng, hạ thấp giọng, “Đừng lo lắng, thư giãn …”
Rồi , “Tôi sẽ lấy miếng vải trong miệng em , em đừng kêu… Nếu em cầu cứu cô , thì tối nay cả hai đều sống nổi! Đồng ý thì gật đầu, đồng ý thì sẽ chờ cô ngủ say xử lý…”
Ôn Lương: “……”
Cô sự lựa chọn nào ?
“Tiểu Ôn? Sao ngủ nhanh ?” Thấy Ôn Lương trả lời, dì gọi thêm một .
Ôn Lương nhẫn nhịn gật đầu.
Người đàn ông từ từ rút miếng vải khỏi miệng cô.
Cô mở miệng quá lâu, hàm chút đau, cuối cùng cũng thể khép .
Cô ho một tiếng, “Dì, con uống , hôm nay làm việc quá mệt, con ngủ sớm đây.”
Âm thanh chút khàn, giống như chợp mắt tỉnh dậy.
“Ôi, , em nghỉ ngơi sớm nhé.” Dì vội vàng .
Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, thì dì , “Tôi làm sandwich để trong tủ lạnh, nếu giữa đêm đói thì em cứ hâm nóng trong lò vi sóng.”
“Được, … .”
Ôn Lương cắn môi, cố gắng làm cho giọng bình thường hơn.
Phòng khách trở yên tĩnh.
“Phu nhân Phù!” Giọng của đàn ông bỗng dưng trở nên nghiến răng nghiến lợi.
“Cái… cái gì ?” Ôn Lương ngây ngô hỏi.
Người đàn ông im lặng vài giây, , “Không gì, phu nhân Phù, cảm ơn em khen , sẽ phục vụ em thật .”
Chữ “phục vụ” nhấn mạnh một cách đặc biệt.
Khi chuyện kết thúc, cô mệt rã rời, giường động đậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/pho-tong-dung-nguoc-dai-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-pho-tranh-on-luong/chuong-566.html.]
Mệt mỏi nhưng thoải mái, khiến Ôn Lương buồn ngủ, còn sức để quan tâm đến đàn ông nữa.
Ngay lúc , “bịch” một cái, đèn bật sáng.
Ánh sáng chói mắt làm Ôn Lương phản xạ nhắm chặt mắt, cô dùng tay che mắt, hé một khe hở, từ từ làm quen với ánh sáng.
Người đàn ông nhặt những bộ quần áo rải rác sàn, để một góc ghế sofa.
Ôn Lương mặc áo trong phòng, mặt , kéo chăn lên, “Không công tác ?”
“Tôi lên máy bay.”
“Đồ tội phạm.” Phó Trừng đến, kéo chăn và xuống bên cạnh cô.
“Sao ?” Ôn Lương nghiêng đầu .
Lúc đầu khi bịt miệng đẩy cánh cửa, cô thật sự dọa cho giật , suýt chút nữa thì hồn bay phách lạc.
khi lên tiếng, cô nhận , ngửi thấy mùi hương quen thuộc, càng khẳng định phán đoán của .
Nhiều năm quen , dù hạ thấp giọng, cô vẫn thể dễ dàng phân biệt giọng của .
“Bởi vì phát hiện dự án chút lạ, nghi ngờ dụ .” Phó Trừng .
Rõ ràng lý do, nhận email đó, dẫn đến Philadelphia.
Lúc đó, nghĩ, mục đích của là gì?
Là làm hại ở Philadelphia? Hay là dời mồi?
Dù là điểm nào, việc ở Giang Thành là lựa chọn nhất.
Vì , đến sân bay, nhưng lên máy bay.
Ôn Lương khỏi nhớ loạt sự việc kỳ lạ ngày hôm nay, lượt kể cho Phó Trừng .
Phó Trừng cũng cho Ôn Lương những gì .
“…… Hóa chiếc xe trắng là của của , may mà Lương máy bay linh hoạt, kịp gọi cảnh sát đưa chúng , thì bà nội nhập viện cũng là sắp đặt chủ ý.”
“Ừm, nhốt .” Đôi mắt Phó Trừng tối sầm .
“Anh điều tra gì ?”
Tất nhiên.
Những đó bộ, nhưng một chút cũng thể ghép , chỉ đạo họ là Phó Thanh Nguyệt.
Anh cụp mắt, , “Đã điều tra , liên quan đến một đối thủ cạnh tranh ở nước ngoài, làm hại em để khiến phân tâm, vài ngày nữa sẽ tự xử lý.”
“Ở lãnh thổ của khác, cẩn thận một chút.” Ôn Lương nhắc nhở.
“Ừm, sẽ.” Phó Trừng đáp, chuyển sự chú ý.
Ôn Lương vội vàng nắm c.h.ặ.t t.a.y , “Đừng, đủ . À, đây?”
Cô để cho làm loạn một , thể chịu thêm nữa.
Phó Trừng mỉm , thấy cô chuyển chủ đề vụng về, ôm cô lòng, “Nhân lúc dì mua rau, .”
Cô là như .
Khu an ninh cũng tạm , quan trọng là đây là tầng giữa của tòa nhà cao, cửa còn nguyên vẹn, ngoài những mật khẩu, cô nghĩ cách nào khác để bọn tội phạm thể mà dì và bảo vệ bên ngoài phát hiện.
“Chưa ăn tối ?”
“Ừm.”
“Đáng đời.”
Cô tưởng trong phòng còn khác, khác đe dọa, buộc làm như , nên mới phối hợp với .
Ai ngờ…
“Vừa phục vụ em thoải mái ?”
Ôn Lương: “……”