Phó Tranh chỉ giải thích, “Tôi cử theo dõi , ban đầu chỉ tìm kiếm chút chứng cứ, nào ngờ chụp những bức ảnh như . A Lương, em tin , những bức ảnh chắc chắn là thật, chỉ sợ em tin , nên mới gửi cho em bằng tài khoản lạ.”
Ôn Lương khoanh tay ngực, chằm chằm Phó Tranh, ánh mắt sắc bén, một lời.
Nghe , cô đang dối.
Nếu thực sự cử theo dõi Richard, chắc chắn sẽ Richard là nhân viên phục vụ ở quán bar, nhưng giờ rõ ràng điều đó.
Phó Tranh ngượng ngùng, chân thành , “A Lương, em hãy tin .”
Ôn Lương nhạt, chỉ phụ nữ trong bức ảnh, “Người , ?”
“Không … .”
Khi ánh mắt chạm , Phó Tranh chớp mắt một cái, lập tức đổi lời, vẻ mặt vô tội , “Tôi chỉ bảo cô dụ dỗ một chút Richard, ngờ mắc câu. Tôi cho em , dù bảo cô , như Richard sớm muộn gì cũng sẽ phản bội.”
“Vậy còn cảm ơn ?”
“Ừ.”
“Ừ, đúng là đồ ngốc, ngoài .”
Cô nên dễ dàng mềm lòng Phó Tranh.
Cô lẽ nên nghĩ rằng Phó Tranh sẽ dễ dàng từ bỏ, là kiểu như .
“A Lương, thật sự…”
Ôn Lương cho cơ hội , đẩy ngoài, “Ra ngoài.”
“A Lương, Richard là đáng tin, em hãy cho một cơ hội nữa…” Phó Tranh lùi .
“Rầm!” Cửa phòng đóng .
Phó Tranh cánh cửa, chạm nhẹ mũi .
Ôn Lương trở ghế sofa xuống, bắt đầu ăn trưa.
Không thể , món ăn Phó Tranh làm thật sự ngon.
Buổi chiều, Ôn Lương tiếp tục làm việc, bất ngờ nhận tin nhắn từ biên tập viên.
Biên tập viên , “Phí, công ty đang cần một nhiếp ảnh gia cho một trang nội dung của tạp chí tài chính mới, các nhiếp ảnh gia khác đều lịch, em thể đến ?”
Ôn Lương hồi đáp, “Khi nào chụp? Thời gian giao bài là khi nào?”
“Chụp ngày mai, thời gian giao bài còn gần một tháng nữa, gấp.”
“Vậy .”
Ôn Lương đồng ý, hỏi, “Người phỏng vấn là ai? Có ảnh ?”
“Người phỏng vấn là phụ trách công ty công nghệ Brown ở New York, ảnh, xem thể lấy một bức ảnh đời thường của . Thư ký của , thích phong cách đơn giản và rõ ràng, em chú ý kiểm soát.”
“Được, hiểu.” Ôn Lương trả lời.
Tuy nhiên, cô thắc mắc, những trang nội dung tài chính như , thường là phỏng vấn và chụp ảnh trực tiếp tại văn phòng ?
Văn phòng của công ty ở New York ở Philadelphia?
Cô nghĩ một hồi hỏi, “Địa điểm chụp ở ? Văn phòng của họ là studio?”
“Studio.” Biên tập viên hồi đáp, “Thư ký của họ trả lời, sẽ đến đúng giờ.”
“Được.” Ôn Lương kìm nén sự nghi hoặc trong lòng.
Chờ đến khi bắt đầu chụp, biên tập viên vẫn lấy bức ảnh của phụ trách.
, nội dung phỏng vấn chắc chắn sẽ là trọng tâm của những như .
Dù , những cấp cao thường lớn tuổi, hình ảnh định hình, dù chụp thế nào cũng vẫn là gương mặt đó, sẽ fan nào chú ý đến từng chi tiết nhỏ.
Mẫu quảng cáo nhẫn đôi mới bên , Ôn Lương nộp bản sửa đầu, phụ trách vẫn phản hồi.
Ngày hôm , Ôn Lương đến studio của tạp chí, nhân viên bắt đầu chuẩn bối cảnh.
Lúc 8h30, biên tập viên gửi tin nhắn, rằng phụ trách đến phòng trang điểm và đang trang điểm.
Khoảng 9h, Ôn Lương thấy tiếng ồn ào bên ngoài, theo phản xạ đầu .
Đi đầu là một trai trẻ, khuôn mặt điển trai, vóc dáng cao ráo, mặc bộ vest màu xanh đậm phẳng phiu, ánh mắt thẳng phía , bước thanh lịch thoải mái, thỉnh thoảng gật đầu, trao đổi gì đó với bên cạnh, từng cử chỉ đều toát lên vẻ quý phái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/pho-tong-dung-nguoc-dai-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-pho-tranh-on-luong/chuong-440-nguoi-chong-cu-toi-te-cua-toi.html.]
Bên trái là một đàn ông lạ, bên là biên tập viên mà Ôn Lương quen .
Phía thợ trang điểm và trợ lý.
Ôn Lương khẽ , về phía Phó Tranh, vô thức , “Sao đến đây?”
Biên tập viên và dừng mặt Ôn Lương, cô hỏi, đang định hỏi cô quen với ông Charles , đều là Hoa, ở Philadelphia, quen cũng là điều bình thường.
Ai ngờ đàn ông bên trái vui liếc nữ chính, , “Cô chính là nhiếp ảnh gia phụ trách chụp hôm nay đúng ? Sao chuyện với ông Charles như ?”
Phó Tranh nhẹ nhàng , nháy mắt về phía Ôn Lương, “Không .”
Biên tập viên cũng hòa giải, “Phí chắc chắn cố ý, đến đây, Phí, giới thiệu với em, đây là phụ trách công ty Brown, ông Charles, còn đây là biên tập viên tạp chí tài chính, ông White. Ông Charles, đây là nhiếp ảnh gia phụ trách chụp cho ngài hôm nay, Phí.”
Ôn Lương hiểu , Phó Tranh bằng ánh mắt sắc lạnh, “Cháu, Charles, xin chào!”
Phó Tranh chính là đối tượng chụp của cô hôm nay?!!
Không tên, ảnh, cũng lạ!
“Xin chào, hợp tác vui vẻ.” Phó Tranh hề đổi sắc mặt.
“Ông Charles rộng lượng, tính toán với cô , chuyện chú ý một chút.” White trừng mắt Ôn Lương.
Ôn Lương khẽ , đáp , “Dạ, , ông Charles, xin , nhận nhầm .”
“Ô, nhận nhầm ai ?”
“Chồng cũ tồi tệ của .”
Phó Tranh: “……”
Thấy đàn ông bên trái vẻ sắp phát điên, Ôn Lương vội giải thích, “Nhìn ăn , ông Charles, ngài trai như , thể so sánh với ? Anh đủ tư cách để hầu hạ ngài!”
Phó Tranh: “…… Không cần như .”
Ôn Lương gượng, Phó Tranh, nghiến răng , “Không nhắc đến nữa, thật xúi quẩy, chụp cho ngài thật là vinh dự.”
Đã đến nước , Ôn Lương thể đổi quyết định, chỉ thể cắn răng mà chụp tiếp.
“Không , cô cũng là Hoa? Giao tiếp thuận tiện, tất cả các buổi chụp của sẽ giao cho cô phụ trách nhé?”
Ôn Lương mỉm : “……”
Phó Tranh nháy mắt, vẻ mặt tức giận nhưng thể phát tác của Ôn Lương, trong lòng thấy mềm mại.
Thật gần véo má cô, xem Ôn Lương phát nổ .
White , “Còn cảm ơn ông Charles ?”
“Cảm, ơn, ông, Charles!”
“Thời gian còn sớm, nhanh chóng bắt đầu chụp thôi.” Biên tập viên .
“Được.”
Ôn Lương Phó Tranh một cái, hất cằm về phía phông nền, giọng điệu thiện, “Đi qua đó cho đàng hoàng.”
White nhíu mày, “Cô gì …?”
Chưa xong, biên tập viên kéo một cái, chỉ về phía Phó Tranh, “Ông Charles còn tức giận, cô tức giận? Người gặp đồng hương ở xứ lạ, chắc chắn tính toán những chuyện .”
White qua, chỉ thấy Phó Tranh ngoan ngoãn ghế, vẻ gì tức giận, ngược còn mỉm , thần sắc ôn hòa.
White: “.”
Thôi , lẽ là lo chuyện bao đồng.
Để Ôn Lương làm việc thuận lợi, Phó Tranh phối hợp.
Ôn Lương chụp vài bức thì dừng , phóng to xem xét, nhẹ nhàng lắc đầu.
Mấy bức hài lòng cho lắm.
Chụp thêm vài bức nữa.
Ôn Lương phóng to xem , vẫn hài lòng lắm.
White và biên tập viên vẫn đang ở khu vực nghỉ ngơi xem.
Thấy Ôn Lương nhíu mày, như gặp khó khăn, White nhíu mày, “Nhiếp ảnh gia mà cô giới thiệu ?”