Phó Tranh nắm chặt tay, các khớp xương trắng bệch, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, trong mắt lóe lên một tia âm hiểm.
Anh tin lời Phó Việt.
Họ lớn lên cùng , ai hiểu Phó Việt hơn , tính tình ôn hòa, do dự, lòng tham nhưng gan.
Những chuyện đó chắc chắn là thúc đẩy, nên mới làm .
Nếu Sở Tư Nghi, em họ lẽ đến mức !
, nguyên nhân của sự việc cũng thể tách rời khỏi Phó Việt.
Phó Tranh thật sự hận sắt thành thép!
"Cách đây lâu, chị dâu phát hiện liên lạc với phụ nữ khác..."
"Là Sở Tư Nghi." Phó Việt ngẩng đầu , "Cô của tìm khắp nơi, lén lút chạy đến tìm , chúng cãi một trận."
Vết thương cổ mà Tô Thanh Vân thấy chính là do Sở Tư Nghi gây .
thể gì, chỉ thể cô đau khổ giãy giụa, suy sụp tiều tụy.
Thật , bây giờ Phó Tranh tất cả, Phó Việt trong lòng ngược cảm giác nhẹ nhõm.
Cuối cùng cần lo lắng, sợ hãi nữa.
Phó Tranh hừ lạnh một tiếng, "Cô hại c.h.ế.t ông nội, mà còn dám tìm ..."
Nói , Phó Tranh dừng , chợt nhớ điều gì đó, đồng tử co rút , "Cái c.h.ế.t của ông nội...!"
" , ông nội c.h.ế.t vì , mà là vì ... là làm ông nội thất vọng..." Phó Việt đau khổ nhắm mắt .
Sở Tư Nghi kể hết chuyện mặt ông Phó, còn đổ hết tội dàn dựng vụ bắt cóc và g.i.ế.c c.h.ế.t Ôn Vĩnh Khang lên đầu Phó Việt.
Ông Phó ngờ rằng, cháu trai cả luôn hiền lành khiêm tốn trong lòng ông liên quan đến một mạng !
Mạng liên quan ai khác, chính là cha của Ôn Lương.
Cháu trai cả còn từng tham gia tang lễ của ông , biểu hiện như thường.
Ông Phó đả kích nặng nề, vô cùng thất vọng.
Ông tự xưng là chính nghĩa, tiếc nuối cái c.h.ế.t của Ôn Vĩnh Khang, ngờ hại c.h.ế.t ông chính là cháu trai !
Phó Tranh nghiến răng, đ.ấ.m mạnh một cú tường, các khớp ngón tay đỏ bừng, trầy da.
"Anh thật đáng chết!"
Thảo nào.
Thảo nào di chúc ông nội để kỳ lạ đến .
Phó Việt uể oải trần nhà, " , đáng chết! Đã nghĩ cách xử lý ?"
Phó Tranh ngẩng đầu một cái, nhịn tiến lên đá một cú chân .
Phó Việt chống dậy từ đất, loạng choạng ngoài, "Nếu nghĩ thì về nhà đây."
Khi đến cửa, giọng Phó Tranh vang lên từ phía , "...Mấy ngày nay ở nhà chăm sóc chị dâu thật ..."
Phó Việt khựng , "Tôi ."
...
Ôn Lương đợi trong văn phòng đến tối, khi sắp hết kiên nhẫn thì Phó Tranh mới trở về.
Thấy bước , Ôn Lương ngẩng đầu khỏi cuốn sách, "Em gọi điện thoại cho máy..."
Lời còn dứt, cô kinh ngạc há hốc miệng.
Phó Tranh mắt so với lúc ngoài như biến thành một khác.
Trên mặt vài vết bầm tím, tóc tai bù xù, cổ áo lệch, cà vạt lỏng lẻo treo ngực, bộ vest đầy nếp nhăn, vô cùng thảm hại, còn hình tượng.
"Phó Tranh, ... đánh ?" Ôn Lương theo bản năng đặt cuốn sách xuống, dậy khỏi ghế sofa.
Phó Tranh yên nhúc nhích, ánh mắt nóng bỏng chằm chằm Ôn Lương, đôi mắt đen kịt, trong mắt gì đó đang cuộn trào.
Thấy gì, Ôn Lương bước lên một bước, nghiêng đầu dò hỏi, "Anh ? ...Sao cứ em mãi thế?"
Phó Tranh đột nhiên sải bước tiến lên, hai lời, ôm chặt cô lòng, vùi đầu cổ cô, nhắm mắt thật sâu, giọng khàn khàn, "A Lương..."
Ôn Lương một tay đặt lên vai , nghiêng đầu, "Phó Tranh, ?"
Hơi thở nóng bỏng phả chiếc cổ thon dài, mảnh mai của Ôn Lương, cô cố gắng kiềm chế ý né tránh.
Im lặng lâu, Phó Tranh hít một thật sâu, nhắm mắt , cảm xúc thu nhiều, "Không gì."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/pho-tong-dung-nguoc-dai-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-pho-tranh-on-luong/chuong-311-han-sat-khong-thanh-thep.html.]
Anh từ từ lùi một bước, buông Ôn Lương .
Ôn Lương ngẩng đầu, nhạy bén nhận sự nặng nề trong lòng .
Cô quan sát kỹ những vết sưng đỏ và bầm tím mặt , "Anh đánh ?"
"Ừm." Phó Tranh khẽ đáp.
Ôn Lương kinh ngạc, "Em lấy hộp thuốc, xuống ."
Văn phòng chủ tịch hộp thuốc dự phòng, bên trong một loại thuốc cơ bản.
Phó Tranh gì, tùy tiện vắt áo khoác lên lưng ghế sofa, xuống ghế sofa.
Ôn Lương đặt hộp thuốc lên bàn, xuống mở , tìm thuốc mỡ hỏi, "Chuyện gì ? Sao đánh ? Không tài xế ?"
Nói cách khác, ai dám đánh Phó Tranh?
Ai dám đánh Phó Tranh nông nỗi ?
Phó Tranh im lặng .
Lâu thấy tiếng , Ôn Lương liếc , vặn nắp thuốc mỡ, bóp một ít lên bông gòn, "Đưa mặt qua đây."
Anh , Ôn Lương cũng truy hỏi.
Cô sở dĩ nguyện ý giúp bôi thuốc, chẳng qua là cảm ơn vì vì điểm yếu của cô mà giao dịch với Sở Tư Nghi.
Phó Tranh ngoan ngoãn đưa đầu về phía Ôn Lương, Ôn Lương cầm bông gòn ấn lên, một cảm giác mát lạnh truyền đến.
Ôn Lương một cái, "Đau ?"
"Cũng ." Phó Tranh sâu Ôn Lương, trong mắt tràn đầy tình cảm.
Tim Ôn Lương đập thình thịch hai cái, lưng nổi da gà, tránh ánh mắt , bôi thuốc cho , "Ngoài mặt , còn chỗ nào khác thương ?"
"...Có." Phó Tranh dừng một chút, mở miệng .
"Ở ?"
Ôn Lương theo bản năng đánh giá Phó Tranh.
Phó Tranh nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại của Ôn Lương, đặt lên n.g.ự.c , chằm chằm Ôn Lương, "Ở đây. Vết thương, ở đây, chỉ em mới thể chữa..."
Khóe miệng Ôn Lương giật giật, nhanh chóng rút tay khỏi tay , "Phó Tranh, bớt giỡn ."
Đột nhiên, Ôn Lương bất ngờ nắm ngược tay Phó Tranh.
"Sao? Đổi ý ?" Phó Tranh nhướng mày, khóe môi nhếch lên, mang theo nụ mơ hồ.
"Đổi cái đầu !" Ôn Lương lườm , "Tay ?!"
Phó Tranh cúi mắt , mu bàn tay sưng đỏ, còn chút trầy da rỉ máu.
"Vết thương nhỏ thôi."
Ôn Lương khẽ hừ một tiếng, đặt thuốc mỡ trở , "Vết thương nhỏ? Vậy thì cần bôi thuốc nữa."
"Ấy !"
Phó Tranh lập tức ngăn cô , cầm thuốc mỡ nhét tay Ôn Lương, "Cần, cần."
Ôn Lương lườm một cái, một tay kéo tay , tay nhẹ nhàng dùng bông gòn thoa thuốc mỡ.
Phó Tranh ngẩng đầu, Ôn Lương cúi đầu, chuyên tâm, rũ mắt xuống, trong lòng vô cùng phức tạp.
Nếu thể sớm hơn chú ý đến cô, quan tâm cô, chăm sóc cô, liệu cô thích đó ?
Đáng tiếc nếu như.
Chuyện của cha cô, vẫn với cô thế nào...
Cô đối với Phó Việt luôn kính trọng, để cô cái c.h.ế.t của cha cô liên quan đến Phó Việt, cô chắc chắn sẽ đau khổ...
Phó Tranh khẽ thở dài.
"Xong ."
Ôn Lương vứt bông gòn thùng rác, sắp xếp hộp thuốc gọn gàng, hỏi Phó Tranh, "Bây giờ chúng thể chuyện đó chứ?"
Phó Tranh ngẩn , ngoài cửa sổ, "Trời tối , em đói ? Chúng tìm một nhà hàng, ăn chuyện?"
Gân xanh trán Ôn Lương nổi lên.
Từ xe đến công ty, đến cuộc họp, đến khi ngoài trở về, bây giờ biến thành lúc ăn tối.
Cô nghiêm trọng nghi ngờ, Phó Tranh đang cố tình trêu chọc cô.