Phó Tổng Đừng Ngược Đãi, Phu Nhân Đã Ký Giấy Ly Hôn - Phó Tranh & Ôn Lương - Chương 281: Phó Tranh, anh bị bệnh à?

Cập nhật lúc: 2025-10-03 12:38:24
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

“Chú!”

Tiếng trẻ con phá vỡ sự im lặng tiên.

Phó Thi Phàm phản ứng nhanh hơn, vui vẻ chạy lên , “Sao chú đến đây ạ?”

“Đến đây việc, tiện thể ghé thăm hai đứa.”

Phó Tranh với Phó Thi Phàm, nhưng ánh mắt Ôn Lương, giọng điệu mang theo chút lo lắng và trách móc, “Em cũng , vết thương đầu còn lành, hôm qua mắt cá chân mới hồi phục, bác sĩ dặn nghỉ ngơi nhiều, hôm nay em chạy lấy cảm hứng, một chút cũng chú ý đến sức khỏe của .”

Giác quan thứ sáu mách bảo Ôn Lương, Phó Tranh việc gì, mà là đuổi theo cô.

Tuy nhiên, Ôn Lương vạch trần, bình tĩnh , “Em , làm việc , chúng em lấy cảm hứng .”

sang Hoắc Đông Thành, “Chúng thôi, hướng dẫn viên chắc đến .”

Thấy Ôn Lương lạnh nhạt với Phó Tranh, Hoắc Đông Thành nở nụ như như , “Được.”

Ôn Lương quên hỏi Phó Thi Phàm, “Phàm Phàm, con với chú là…”

Chưa đợi cô xong, Phó Tranh , “Các em lấy cảm hứng? Anh cũng đầu đến Ninh Thanh, bây giờ việc gì, cùng các em nhé.”

Ôn Lương lườm : “…”

Nhận ánh mắt của cô, Phó Tranh mặt đổi sắc, còn bổ sung thêm một câu, “Nếu em mệt, thể cõng em.”

Hoắc Đông Thành liếc Phó Tranh, trong mắt lóe lên một tia sáng, “Cứ tưởng Chủ tịch Phó bận rộn công việc, ngờ cũng hứng thú như .”

“Không bằng Hoắc, điều hành Hoắc gia, còn thời gian rảnh rỗi làm nhiếp ảnh gia lấy cảm hứng ở nơi khác.” Phó Tranh với giọng điệu bình thản.

Ôn Lương véo eo , mỉm với Hoắc Đông Thành, “Thời gian còn nhiều, chúng thôi.”

Hoắc Đông Thành gì thêm, khỏi đại sảnh .

Tiểu Ưu liếc Phó Tranh và Ôn Lương một cách kín đáo, theo .

Đường Thi Thi liếc xéo Phó Tranh, khoác tay Chu Phàm về phía , lẩm bẩm nhỏ giọng, “Tôi cứ tưởng họ Yến phiền phức lắm , xem Phó hôn quân cũng chẳng kém cạnh.”

Thấy hết, Ôn Lương mặt cảm xúc, liếc xéo Phó Tranh, “Không cùng ? Còn ?”

Phó Tranh tiện tay xách chiếc cặp sách nhỏ của Phó Thi Phàm, một tay dễ dàng bế cô bé lên, bước theo, liếc Ôn Lương một cách chột , “Anh tưởng em sẽ vui.”

“Hừ.” Ôn Lương mặt lạnh lùng liếc , “Anh vẻ mặt của xem, bây giờ vui ?”

Phó Tranh: “…”

Phó Thi Phàm trả lời, “Không vui.”

“Trước mặt khác, , giữ thể diện cho , đợi đến nơi, ngoan ngoãn cho , ?!”

Giọng điệu của cô nghiêm khắc, giống như giáo viên đang quở trách học sinh ngoan.

“Nghe rõ .” Phó Tranh xoa mũi.

Bên ngoài khách sạn đậu một chiếc xe khách nhỏ, xe tài xế và hướng dẫn viên, vốn dùng để phục vụ các đoàn du lịch nhỏ lẻ, Ôn Lương và những khác bỏ tiền bao trọn.

Những khác yên vị xe, Phó Tranh là cuối cùng lên xe, khi lên xe, một chú ngang qua vỗ vai , phẫn nộ , “Chàng trai trẻ, cho , vợ , thể chiều chuộng quá, thể hiện uy nghiêm của một trụ cột gia đình, đàn ông con trai, sợ vợ thì còn thể thống gì?”

Phó Tranh liếc ông , “Cảm ơn, thích thế.”

Anh chỉ thích Ôn Lương như , thỉnh thoảng véo một cái, lườm một cái, trong mắt ngoài Ôn Lương dường như ghét , nhưng trong mắt Phó Tranh, đây mới là biểu hiện của mối quan hệ dần trở nên thiết.

Giống như , Ôn Lương khách sáo mỉm với Hoắc Đông Thành, nhưng khách khí với , chỉ đối với những thiết mới che giấu cảm xúc.

Chú mặt đầy ngạc nhiên, hận thể biến sắt thành thép, đàn ông vô dụng như ?!

Chiều cao một mét tám sáu trong xe khách, chút chật chội, Phó Tranh cúi , quanh.

Đường Thi Thi giở trò nhỏ, tách với Chu Phàm, thấy Ôn Lương lên xe, cô vẫy tay gọi Ôn Lương cạnh , cách Chu Phàm một lối .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/pho-tong-dung-nguoc-dai-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-pho-tranh-on-luong/chuong-281-pho-tranh-anh-bi-benh-a.html.]

Phó Tranh và Phó Thi Phàm đành phía Ôn Lương.

Kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán qua, nhưng lượng khách du lịch đến Ninh Thanh vẫn còn khá đông.

Đến một khu thắng cảnh tự nhiên, Ôn Lương cầm máy ảnh xuống xe.

Đối với những cảnh khác , cũng những cách thể hiện khác , Hoắc Đông Thành kể về thói quen của , Ôn Lương lắng chăm chú, Chu Phàm cũng đưa ý kiến của .

Đường Thi Thi hiểu, liền tự chụp ảnh ở một bên, tiện thể làm mẫu cho họ.

Phó Tranh oán hận liếc Ôn Lương hai cái, cùng Phó Thi Phàm ngắm cảnh.

Khu thắng cảnh những bán hàng rong quy định bán đồ ăn vặt đặc sản địa phương, đồ lưu niệm, v.v., Phó Thi Phàm hứng thú, thấy một quầy hàng nào cũng xúm xem.

“Chú ơi, con ăn cái .” Phó Thi Phàm một quầy hàng, l.i.ế.m liếm khóe miệng.

Phó Tranh bảng hiệu, bánh nếp nướng, khi hỏi giá, trực tiếp mua mười phần.

Phó Thi Phàm ăn ít, chỉ lấy một miếng nhỏ từ từ gặm.

Phó Tranh ngẩng đầu , ánh mắt tối sầm .

Không xa, Ôn Lương đang đưa những bức ảnh chụp cho Hoắc Đông Thành xem, hai gần như đầu kề đầu, sát .

Phó Tranh một tay bế Phó Thi Phàm, nhanh chóng bước tới, cắt ngang cuộc trò chuyện của họ, đưa tay lắc lắc túi đồ trong tay, “Bánh nếp nướng, mua thêm mấy phần, ăn ?”

Ôn Lương ngẩng đầu, trong khoảnh khắc khơi gợi sự thèm ăn.

Cô nhận lấy túi, lấy một miếng bỏ miệng, hỏi Hoắc Đông Thành bên cạnh, “Anh Đông Thành, ăn ?”

Nghe thấy cách xưng hô của cô, sắc mặt Phó Tranh cứng đờ trong chốc lát, trầm ngâm Hoắc Đông Thành.

Hoắc Đông Thành như , “Tôi ăn .”

Ôn Lương lấy một miếng nữa, nhét túi tay Phó Tranh, cúi đầu tiếp tục xem máy ảnh, “Anh hỏi Đường và Chu Chu xem ăn .”

Phó Tranh xách túi, cô sai bảo một cách đường hoàng, ánh mắt u oán.

Ôn Lương thấy vẫn , ngẩng đầu , “Ồ, đúng , đừng quên hỏi Tiểu Ưu.”

Phó Tranh: “…”

Giữa lúc Ôn Lương một về phía , Phó Tranh tiến gần, nheo mắt , “Không em em nhớ rõ ký ức khi trao đổi ở nước ngoài ?”

.” Ôn Lương véo một miếng bánh nếp từ túi trong tay bỏ miệng, nghiêm túc gật đầu.

“Vậy em gọi Đông Thành?”

“Anh bảo em gọi.”

“Anh bảo em gọi là em gọi ? Vậy em gọi A Tranh?”

Ôn Lương như một kẻ ngốc, “Phó Tranh, bệnh ?”

Phó Tranh còn gì đó, Ôn Lương phản ứng , thẳng , chất vấn, “Sao quen ở nước ngoài? Anh điều tra ?”

“Anh…” Mặt Phó Tranh cứng đờ, ánh mắt lảng tránh, “Phàm Phàm, con ăn cái ? Chú mua cho con.”

Nói xong, đợi Phó Thi Phàm trả lời, Phó Tranh bế cô bé bỏ .

Ôn Lương: “…”

Không lâu , trong tay Phó Tranh thêm đủ loại đồ ăn vặt như bánh bạch tuộc viên, bánh trôi, bánh bao xá xíu, thịt bò khô, bánh hoa, ngoài còn một túi phúc, móc khóa và các vật nhỏ khác.

Anh thỉnh thoảng sẽ chú ý đến vị trí của Ôn Lương để tránh lạc quá xa.

Sau khi trả tiền, Phó Tranh nhận lấy những viên bánh thơm lừng từ tay chủ quán, dùng que xiên một viên cho Phó Thi Phàm, về phía , tìm kiếm vị trí của Ôn Lương.

Vừa thấy, mặt Phó Tranh đen .

Loading...