Tôi ngờ Quý Ngôn Lễ đến thăm .
Khi bác xách hộp giữ nhiệt đến, như mất hồn, mãi mới hồn .
Mẹ Quý Ngôn Lễ cau mày: "Cháu thế? Bị ốm ?"
Tay đặt tay nắm cửa, vô thức siết chặt.
Mẹ Quý Ngôn Lễ bước , đưa tay đặt lên trán .
"Không sốt, cháu khó chịu ở ?"
Tôi lắc đầu lảng tránh.
"Cháu ngủ ngon. Bác đến đây làm gì ạ?"
Trong nhà bừa bộn, bàn ăn là những hộp đồ ăn đặt về dọn dẹp.
Mẹ Quý Ngôn Lễ như thấy.
Bác xách túi giữ nhiệt, xuống một bên khác.
"Bác hầm canh , cháu uống một chút ."
Trong lòng vô thức dâng lên sự bực bội.
Sự đối đãi mà ngay cả khi và Quý Ngôn Lễ còn ở bên cũng từng hưởng, giờ đây là thừa thãi ?
Tôi gặp Quý Ngôn Lễ, cũng gặp bất cứ ai liên quan đến Quý Ngôn Lễ.
tại họ cứ xuất hiện mặt mãi thế?
Sự im lặng của khiến động tác tay bác ngừng .
Bác hỏi : "Có trò chuyện với bác một chút ?"
Tôi càng thêm bực bội.
"Không cần."
bác tự tiếp:
"Một đời dài, tình , tình bạn, tình yêu, tất cả thứ đều chỉ là từng đoạn, từng đoạn mà thôi.
Bác ngày đồng ý cho hai đứa ở bên , nhưng hai đứa kết hôn, chung sống cũng . Có bác lầm. thật ngay cả khi hai đứa ân ái nhất, bác vẫn mấy lạc quan.
Hứa Niệm, lẽ cháu tự cũng nhận , mỗi cháu đến nhà chúng , ánh mắt cháu luôn dán chặt Quý Ngôn Lễ. Cháu đặc biệt né tránh nó, nhưng cháu cũng rời xa nó quá. Cứ như giữa hai đứa một sợi dây , Quý Ngôn Lễ kéo cháu, cháu nắm chặt dám buông, nhưng cũng dám gần."
"Thôi , bác đừng nữa."
Tôi ngắt lời bác .
Tôi những lời .
Bác lắc đầu.
"Bác ý cháu . Bác chỉ đang nghĩ, tất cả đều cháu yêu Quý Ngôn Lễ, Quý Ngôn Lễ cũng và chính cháu cũng . ngay cả trong tình huống đó, cháu vẫn đang kìm nén bản . Khi Quý Ngôn Lễ đề nghị ly hôn, bác chợt nghĩ, bây giờ Quý Ngôn Lễ buông sợi dây đó , cháu sẽ làm gì đây?"
Tôi siết chặt nắm đấm, đầu ngón tay đ.â.m lòng bàn tay, hai cánh tay run rẩy vì dùng lực.
"Cháu nghỉ ngơi , bác về ạ!"
Mẹ Quý Ngôn Lễ dậy.
"Hứa Niệm, cuộc hôn nhân của cháu với Quý Ngôn Lễ chỉ là một việc nhỏ con đường đời của cháu, mất thì thôi, cháu bước tiếp. Cháu là một đứa trẻ ngoan, bác luôn mong cháu bình an."
Không .
Tôi và Quý Ngôn Lễ quen từ năm mười tám tuổi, đến nay hai mươi tám tuổi, mười năm, tròn mười năm .
Đây là gần một nửa cuộc đời .
Tôi , bạn bè.
Cuộc đời đơn bạc, đơn bạc đến mức khi Quý Ngôn Lễ rời thì chẳng còn gì nữa.
Tôi dựa dẫm Quý Ngôn Lễ, điều đó ngay từ khoảnh khắc phát hiện yêu .
Tôi gặp lúc nơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/phep-toan-cua-tinh-yeu/chuong-6.html.]
Tôi liên lạc với lúc khắc.
Tôi hy vọng thể chuyện của .
Tôi hy vọng thể ở bên nơi.
Tôi như là đúng, nên cố gắng kìm nén bản .
Tôi thể ghen tuông, thể đa nghi, một mối quan hệ cần giữ cách, cho đủ gian riêng tư.
Tôi trở thành một bạn gái hảo, một vợ hảo.
Tôi độc lập về kinh tế, độc lập về tư tưởng.
Tôi thể nắm giữ, cũng thể buông bỏ.
Cho nên Quý Ngôn Lễ ly hôn, liền ly hôn, thể níu kéo, thể giữ , như là đúng.
Đã ly hôn thì nên giữ cách, thể liên lạc, thể gặp mặt, như là .
Tôi dùng lý trí để kìm nén bản năng của .
Tôi làm .
lạnh quá.
Căn nhà trống rỗng , màn đêm dày đặc , sắp nghẹt thở .
Trước khi gặp Quý Ngôn Lễ, vẫn luôn lầm lũi một .
chỉ tự , sợ cô đơn đến nhường nào.
Tôi một nữa mất ngủ.
Thuốc ngủ cũng hết.
Tôi lấy một chai rượu trắng từ tủ rượu.
Tôi chỉ một giấc ngủ ngon.
khi tỉnh dậy nữa thì ở trong bệnh viện.
Mất vài giây ngơ ngác, hiểu rằng lẽ gây chuyện .
"Em tỉnh ? Anh gọi bác sĩ."
Quý Ngôn Lễ dậy định , kéo tay .
"Sao ?"
Tôi : "Xin ."
Cơ bắp Quý Ngôn Lễ căng cứng.
Ngay khoảnh khắc buông tay, liền siết c.h.ặ.t t.a.y .
Mắt đỏ, sắc mặt tiều tụy.
"Hứa Niệm, em đang làm cái quái gì ? Nếu liên lạc với em mà vội vàng chạy đến, nếu phát hiện kịp thời, em sẽ c.h.ế.t đấy em ?"
Thật thảm hại bao.
Sự thể diện mà cố gắng giữ gìn bấy lâu, giờ phút tan vỡ.
Tôi chỉ thể lặp lặp với : "Không , ngủ , chỉ một giấc ngủ ngon thôi."
Di chứng của ngộ độc rượu khó chịu.
Chóng mặt, nôn mửa.
Thậm chí thể dậy .
Chỉ thể mê man ngủ .
Dường như lặp lặp lời xin Quý Ngôn Lễ.
Lại dường như lặp lặp giải thích với rằng, tự sát, cũng ý định tự sát, thật sự chỉ là ngủ thôi.
Quý Ngôn Lễ vẫn luôn im lặng.