18.
Vô số Ma tộc mặt mũi dữ tợn bò ra từ khe nứt giữa trời, ma khí cuồn cuộn tràn lan.
Ta cúi đầu nhìn xuống nhân gian, chỉ thấy tai họa nổi lên khắp nơi, khắp chốn là thảm cảnh.
Hít sâu một hơi, ta lấy ra phù truyền âm.
Trước đó dựa vào giấc mộng, ta đã mơ hồ đoán được năng lực mê hoặc lòng người của Thanh Chi, vốn định để các sư tỷ muội bố trí phù tiếp âm khắp tiên giới, đợi thời cơ dùng để đánh thức chư tiên đang bị mê hoặc.
editor: bemeobosua
Không ngờ lúc này lại thật sự phát huy tác dụng.
Ta nghiêm nghị lên tiếng:
“Chư vị tiên hữu nghe lệnh! Phong ấn Ma tộc đã vỡ, lập tức tới Đoạn Vân Nhai!”
Chỉ chốc lát sau, ta đã thấy Bạc Xuyên và Phù Lĩnh dẫn quân tới, lập tức nhập chiến.
Càng lúc càng nhiều tiên nhân kéo đến tiếp ứng, nhưng Ma tộc tựa như vô tận, gi,ết mãi vẫn không hết.
Ta ngẩng đầu nhìn về khe nứt trên trời cao, trong lòng dần trở nên kiên định.
Ta là thần sinh ra từ trời đất, trời là cha, đất là mẹ, bản thân ta vốn là một phần của thiên địa.
Ta hiển pháp tướng, lao thẳng lên trời, hướng về phía khe nứt.
Dường như cảm ứng được tâm ý của ta, sau lưng bỗng vang lên một tiếng gào xé tim gan:
“Điện chủ!!!”
Ta ngoái đầu, chỉ thấy các tỷ muội của ta nước mắt đầm đìa, gọi ta quay lại.
Ta nở nụ cười rạng rỡ với họ, xoay người, không chút do dự bay thẳng lên trời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/phan-am/chuong-18.html.]
Ngay sau đó, các tỷ muội hóa thành từng luồng ánh sáng lao tới, nhập vào y phục pháp tướng của ta, biến thành những họa tiết nhạc cụ trên pháp y.
Ta nghẹn ngào:
“Đồ ngốc... vì sao lại theo ta lên đây?”
“Điện chủ ở đâu, chúng ta ở đó.”
Tia lôi tím đánh thẳng vào thân thể ta, tưởng rằng tiên cốt lưu ly đã bị hủy, nào ngờ lúc này lại nóng lên rực rỡ, hóa thành dòng ấm lưu khắp tứ chi bách hải.
Tia lôi giáng xuống thân, nhưng tốc độ chữa lành lại vượt cả thương tổn!
Ta càng bay càng nhanh, tựa hồ thoát khỏi một tầng cấm chế vô hình.
Lôi điện rèn thể, không phá không lập!
Ngay khoảnh khắc ấy, ta… đột phá thành Thượng Thần rồi!
Chẳng mấy chốc ta đã tới gần khe nứt trên trời, kết ấn trong tay, pháp y lay động, ta cất tiếng:
“Ta nguyện lấy linh hồn này, tế lên trời cao.
Ta nguyện lấy thân thể này, trả về đại địa.
Ta nguyện lấy chính bản thân…”
Đột nhiên, một bàn tay to lớn vươn ra, chồng lên tay ta đang kết ấn, cắt ngang lời nguyện.
Ta nhìn thấy một người khoác bạch kim chiến khải, chính là… Cố Phỉ?
Không… là Đế Quân Ngôn Triệt?!
Nam nhân đó khẽ cười, giọng dịu dàng vang vọng giữa trời đất:
“Âm Âm thật giỏi, nhưng việc kế tiếp… là sở trường của ta.
Giao cho ta đi.”